🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Tôi đã nói là không có mà, anh đừng có tự cho là thông minh có được không?” Thương Lâm nói hơi lớn tiếng, ngay sau đó liền cảm thấy mình hơi thất thố. “Tôi buồn ngủ quá, về phòng ngủ đây.”

 

Cô quay người định đi thì bị Dịch Dương nắm cổ tay lại. “Đi đâu ngủ vậy? Phòng cô bên này cơ mà.”

 

Thương Lâm hít sâu một hơi. “Ở trong cung nhiều tai mắt nên thôi, chứ ở đây tôi không muốn ngủ chung với anh. Chúng ta không có quan hệ ấy, nên giữ khoảng cách thích đáng thì hơn.”

 

Lời này hợp tình hợp lý, Dịch Dương cúi đầu nghĩ một lúc rồi thả tay ra. “Vậy cô ngủ đây đi, tôi sang thư phòng.”

 

***

 

Sau khi Dịch Dương đi rồi, một lúc lâu sau mà Thương Lâm vẫn không ngủ được. Cô biết mình đang tức giận điều gì. Hôm nay cô cứ tưởng rằng hắn dẫn cô ra ngoài du ngoạn, nhưng trên thực tế là nhân cơ hội này dụ Tô Kị xuất hiện. Dạo tiệm đồ cổ, đi ăn món ngon khắp nơi… đều là diễn kịch cho người ta xem. Cô nghĩ đến việc mình vui mừng hớn hở cả ngày, bỗng nhiên cảm thấy vô vị. Trong lúc cô đang đắm chìm trong thế giới màu hồng thì hắn lại xem đây là một nhiệm vụ.

 

Thật không công bằng!

 

Thương Lâm chán chường xoa xoa mặt mình, cảm giác mình sắp bị cái sự yêu thầm này làm cho trở nên quái đản rồi!

Vân Mộng Hạ Vũ

 

Thật ra đâu cần phải giấu cô chứ? Cô đâu phải người không hiểu lý lẽ, chỉ cần hắn nói trước một tiếng thì nhất định cô sẽ tích cực phối hợp, thế mà hắn lại làm cho cô mừng hụt một phen.

 

Cô là người cuối cùng biết được sự thật này, lệ rơi đầy mặt…

 

***

 

Hôm sau, khi hai người hồi cung không lâu thì chuyện hoàng đế cải trang vi hành gặp phải thích khách được đồn ra ngoài. Chưa đến hai tháng mà gặp thích khách hai lần, không khỏi khiến cho người ta cảm thán rằng bản mệnh của bệ hạ không được tốt lắm, cần phải mặc đồ đỏ để trừ tà. Khi người ta nghe nói thích khách chính là đại hiệp Tô Kị có quan hệ sâu xa với Tô gia thì lại sinh ra sự kính trọng từ tận đáy lòng đối với sự ngoan cường của Tô gia.

 

Người bình thường ai dám chơi dữ vậy chứ!

 

Triều đình cũng vì chuyện này mà bùng nổ. Một vài lão thần chính trực đã trực tiếp chỉ trích hoàng đế có hành vi bừa bãi, lấy cơ thể tôn quý đi dấn thân vào nơi nguy hiểm, vậy đặt tổ tông xã tắc vào đâu chứ? Sau đó, khi biết cùng đi còn có hoàng hậu thì cái đích chỉ trích lại thay đổi, bắt đầu trách mắng công chúa Yến Quốc không biết phép tắc, thậm chí còn có người nói ra những câu đại loại như Thương Lâm mê hoặc đế vương… Ngàn lời vạn lời tập trung lại, hết thảy đều là lỗi của Thương Lâm!

 

Thương Lâm – người đang bị ngàn người chỉ trích – lại nghe Nhập Họa bẩm báo tình hình mà mặt không hề có biểu cảm, chỉ cười lạnh vài tiếng. Giỏi lắm Dịch Dương, lợi dụng cô thì thôi đi, bây giờ còn chơi sau lưng cô!

 

Cô nén cơn phẫn nộ đợi tại Tiêu Phòng Điện, chuẩn bị khi Dịch Dương qua đây thì hỏi cho rõ ràng. Nhưng ai ngờ tên khốn ấy lại trốn mất tăm, ngay cả cái bóng cũng không thấy.

 

Cô không còn cách nào, đành phải bảo Nhập Họa đi nghe ngóng, lúc ấy mới biết ‘bệ hạ cực kỳ giận dữ, nhốt toàn bộ Tô gia – những người lẽ ra phải bị xử trảm vào ngày mai – vô thiên lao trở lại, nói là muốn lợi dụng bọn họ để bắt được kẻ to gan làn càn Tô Kị rồi lăng trì một thể.’ Thương Lâm nghe thế thì im lặng một lúc thật lâu, cuối cùng thở dài một hơi thật nặng nề.

 

Hôm ấy, khi Dịch Dương và Tô Kị chính thức đàm phán thì cô bị đuổi ra ngoài nên kế hoạch của bọn họ là gì cô cũng không biết. Bây giờ chỉ có thể dựa vào những tin tức nghe ngóng được và suy đoán.

 

Cô nhớ tới đêm hôm ấy, khi hai gã đàn ông ở trong phòng cấu kết với nhau làm việc xấu thì cô ngồi trên chiếc ghế đá trong vườn, nhìn ánh đèn màu quả quất kia, cảm thấy người hơi lạnh. Bên cạnh cô không xa chính là những xạ thủ đang mai phục, còn cô thì ngồi chỗ này tạo dáng, nghĩ thế nào cũng thấy kỳ kỳ. Có một thị nữ bước tới chu đáo hỏi. “Chủ mẫu, bên ngoài gió lớn, nô tì dẫn người sang căn phòng bên cạnh nghỉ ngơi nhé.”

 

Cô không cần nghĩ ngợi liền nói như đinh đóng cột. “Không cần đâu, ta sợ bọn họ dan díu với nhau.” Làm thị nữ giật mình sửng sốt.

 

Nói hươu nói vượn ai mà không biết nói, chẳng qua là để che giấu những mất mát trong lòng thôi.

 

Ngay từ đầu, cô luôn nói bọn họ là đồng minh, sau cô lại thầm thích hắn, muốn trở thành người yêu của hắn. Nhưng bất luận ý tưởng của cô có thay đổi thế nào thì hắn vẫn cứ giống như khi vừa quen biết, lòng không chút tạp niệm, chỉ coi cô là một người bạn đồng hành.

 

Thậm chí, hắn còn không muốn nói cho cô biết kế hoạch của hắn.

 

Thương Lâm cảm thấy mình rất thất bại. Đừng nói có được hắn, ngay cả lấy được sự tín nhiệm của hắn mà cũng làm không xong. Một câu nói bỗng hiện lên trong đầu cô: ‘cho dù trên đời này chỉ còn mình cô là phụ nữ thì tôi cũng sẽ không thích cô’. Tại thời đại xa lạ này, chẳng phải hắn chỉ có mình cô là ‘đồng loại’ thôi sao? Trong hoàn cảnh này mà vẫn không thể làm hắn có ý tưởng gì, còn có ai bị ngược tâm hơn cô không?

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.