🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cao Trầm vuốt cằm. “Chỉ cần sắp xếp cho mấy vị thần tử của Ngụy Quốc đề nghị với Ngụy Hoàng rằng nên mời sứ thần Yến Quốc tới hành cung Nam Sơn du ngoạn là được, cũng chẳng phải chuyện gì khó.” Hắn nói tiếp. “Muội cũng biết đó, nếu muốn mang muội đi từ hoàng cung đại nội thì rất khó, đến hành cung thì dễ hơn nhiều.”

Đúng vậy, mức độ canh gác nghiêm ngặt của hành cung Nam Sơn làm sao so bì với hoàng cung chín tầng kia? Bọn họ không nên chạy trốn từ trong cung, nếu không sẽ bị tóm cổ ngay.

Nghĩ tới đây, Thương Lâm bỗng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, dường như có chi tiết gì đó rất quan trọng mà đã bị cô bỏ qua. Nhưng suy nghĩ rốt cuộc là ở chỗ nào thì lại không nghĩ ra. Không còn cách nào khác, cô hỏi tiếp những câu khác: “Thích khách tối qua là sao vậy? Trước đó huynh có biết không?”

“Không biết.” Cao Trầm nói: “Có điều triều chính Ngụy Quốc lục đục như vậy, có vài tên thích khách thì có gì lạ? Bây giờ chúng ta đã ra ngoài được rồi, không cần phải lo tới những chuyện đó.”

Nói xong câu này, hắn lại khôi phục vẻ đạm mạc. “Ta thu dọn chén bát.”

“Đợi đã, đợi đã!” Thương Lâm thấy hắn muốn chấm dứt cuộc đối thoại thì vội vàng nói: “Muội muốn ăn nữa.” Vừa ăn vừa nói chuyện thì dễ hơn mà.

“Muội đói cả ngày rồi, không được ăn một lúc quá nhiều, sẽ đau dạ dày đấy.” Hắn dịu dàng nói.

“Nhưng…” Thương Lâm vẫn chưa chịu thôi. “Nhưng huynh vẫn chưa nói cho muội biết đây là đâu?”

“Đây là một biệt viện bên ngoài thành Cận Dương, được bố trí riêng cho chuyện hôm nay. Chúng ta ở lại đây đêm nay đã, sáng mai là có thể rời khỏi đây.”

Sáng mai!

Sau lần thứ năm trằn trọc, lăn qua lộn lại, Thương Lâm quyết định ngồi bật dậy.

Không được, cho dù chắc là thanh danh của cô đã bị hủy hoại thì cô vẫn phải trở về. Bây giờ Cao Trầm rất tốt với cô, nhưng đó đều là dành cho Hạ Lan Tích. Hắn tưởng cô là người hắn yêu nên mới nâng niu che chở như thế. Đến khi hai người ở chung với nhau lâu, hắn nhận ra có vấn đề thì không hay.

Hơn nữa, cô thật sự không có cách nào để sớm chiều đối mặt với một người đàn ông mang khuôn mặt ấy.

Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng mặc quần áo vào, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, đi ra ngoài. Lúc này, trăng vừa lên đỉnh đầu, mặt đất như phủ đầy sương. Cô thở dài một hơi, tim phập phồng lo lắng.

Biệt viện này không lớn lắm, tổng cộng chỉ có hai dãy nhà. Cô đi một vòng thì thấy một cánh cổng, chắc là đường thông ra bên ngoài.

Cô mừng rơn, vừa định chạy qua đó thì bỗng cảm thấy có gì khác thường. Hình như cô không nên chạy thoát một cách dễ dàng thế này…

Đấu tranh tư tưởng một múc, cô chậm rãi lùi lại, quay người đi đến bên chiếc bàn đá trong đình, nằm xoài lên bàn, dường như định tiếp tục ngủ tại đây.

Dưới ánh trăng lành lạnh, trên người cô chỉ mặc một bộ váy màu xanh nhạt, trông có vẻ rất phong phanh.

Cô không cần đợi quá lâu liền nghe được tiếng bước chân khe khẽ.

“Tích Nhi, bên ngoài lạnh lắm, đừng ngủ ở đây.”

Cô thở dài, thầm khen bản thân quả nhiên là cơ trí. Xem ra nhất cử nhất động của cô đều có người ở trong tối theo dõi, lúc nào cũng báo cho Cao Trầm biết. Nếu lúc nãy cô mà để lộ ra ý định chạy trốn thì những gì đóng kịch tối nay đã thành công toi rồi.

Cô vẫn giữ nguyên tư thế nằm xoài lên bàn, chỉ nghiêng đầu sang, vừa vặn nhìn thấy một bên mặt của Cao Trầm. “Biểu ca, trong lòng muội rất rối bời, không ngủ được.”

ngồi xuống bên cạnh cô, dịu dàng hỏi: “Sao thế?”

“Chúng ta đi như thế này, rất nhiều người sẽ bị liên lụy.” Cô mím môi. “Thê tử được cưới hỏi đàng hoàng bị người ta cướp đi, đó chính là sỉ nhục lớn, chắc chắn Ngụy Hoàng sẽ không chịu bỏ qua đâu. Thiên tử nổi giận, trăm vạn người chết, m.á.u chảy thành sông. Chắc những người người mà muội dẫn từ Yến Quốc tới cũng sẽ không thoát chết. Còn hiệp ước mà khó khăn lắm hai nước mới ký kết được nữa, cũng sẽ bị hủy trong chốc lát. Như thế đáng sao?”

Cao Trầm lẳng lặng nhìn cô một lát, bỗng nhiên mỉm cười. “Trước đây muôi cứ nói ta luôn nghĩ cho người khác quá nhiều mà không chịu nghĩ cho bản thân mình. Bây giờ ta vứt bỏ mọi thứ theo ý muội thì muội lại lo trước lo sau.”

Mắt Thương Lâm trong veo như nước, nghiêm túc nhìn hắn. “Muội chỉ cảm thấy biểu ca không phải là người không có trách nhiệm như thế.”

Rõ ràng là Cao Trầm bị những lời này làm cảm động, sau đó thì mỉm cười. “Đương nhiên ta không phải.” Hắn thở dài một hơi. “Muội yên tâm đi, ta đã sắp xếp mọi thứ bên hành cung Nam Sơn rồi, bọn họ sẽ không phát hiện ra chúng ta mất tích đâu.”

Không phát hiện ra? Thương Lâm ngạc nhiên. “Nhưng chẳng phải huynh nói bây giờ muội về cũng không kịp sao?”

“Nói thế để muội hết hy vọng thôi.”

“Vậy rốt cuộc thì huynh đã sắp xếp thế nào?” Thương Lâm truy hỏi. “Chúng ta hai người sống sờ sờ tự nhiên không thấy thì sao họ không phát hiện được?”

“Muội quên Đường Nhân Trương rồi sao?” Cao Trầm cười khẽ. “Trước đây muội rất muốn học môn tuyệt kỹ của hắn mà.”

Mẹ nó! Chuyện mà cô lo lắng nhất đã xảy ra rồi! Cao Trầm bắt đầu kể lể những chuyện giữa hắn và Hạ Lan Tích, cô là hàng giả thì sao biết được mấy chuyện đó!

Chết tiệt! Sao lại chơi trò đánh đố trong thời khắc quan trọng này chứ!

“À, thì ra là thế…” Cô mặt không đổi sắc. “Nhưng có an toàn không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Thuật dịch dung của Đường Nhân Trương rất cao minh, mặt nạ do chính tay hắn làm đương nhiên có thể lừa được tất cả mọi người. Hai người đóng giả chúng ta được đích thân ta lựa chọn, thân hình rất giống với hai chúng ta, tuyệt đối không ai nhận ra đâu.”

Thuật dịch dung? Mặt nạ da người? Đúng là cao siêu nha!

Đây không phải là tiểu thuyết cung đấu sao? Sao tự nhiên chuyển thành tiểu thuyết võ hiệp thế?

“Tối qua Hạ Lan hoàng hậu gặp thích khách, đến nay bị trọng thương không dậy được, còn sứ thần Yến Quốc Cao Trầm vì cứu hoàng hậu mà cũng bị trúng tên, còn đang cứu chữa.”

Thương Lâm ngẩn ngơ nhìn Cao Trầm, nhất thời không biết nói gì.

“Hai người đó là tử sĩ của ta, bọn họ sẽ thay chúng ta danh chính ngôn thuận c.h.ế.t đi. Từ nay về sau, trên đời này sẽ không còn Hạ Lan Tích và Cao Trầm nữa, chúng ta có thể dùng thân phận mới để sống tiếp.”

Tim Thương Lâm đập loạn xạ, giống như cái hồi diễn kịch ở đại học, lên sân khấu rồi mới phát hiện mình cầm nhầm đạo cụ, lúc ấy tim như muốn ngừng đập.

Nói cách khác, Dịch Dương hoàn toàn không biết cô bị người ta bắt đi. Khi Hạ Lan Tích giả mạo ấy tắt thở, hắn sẽ tin là cô c.h.ế.t thật sao?

Hắn… có đau lòng không?

“Trước kia cứ luôn nghe nói Ngụy Hoàng ngu si mê muội, nhưng dạo này tiếp xúc với hắn, ta lại cảm thấy hắn không như những gì thể hiện bên ngoài.” Cao Trầm hơi đăm chiêu. “Không biết có phải ta nghĩ quá nhiều rồi không?”

Dường như có một dòng điện chạy qua người Thương Lâm. Cuối cùng thì cô đã biết mình bỏ sót chi tiết nào rồi.

Hoàng đế bây giờ là Dịch Dương chứ không phải Từ Triệt, gã khốn đó cực kỳ gian xảo, sao có thể dễ dàng bị người ta lừa gạt thế được. Quan trọng nhất là cho dù kế hoạch của Cao Trầm có chu toàn đến đâu chăng nữa thì cô cũng đã sớm nói cho hắn biết việc Cao Trầm có ý định mang Hạ Lan Tích đi, lẽ ra hắn phải đề phòng từ trước mới phải chứ!

Sao cô còn bị bắt đi?

Hắn thông minh như vậy, lẽ nào không đoán ra được Cao Trầm ra tay ở hành cung sẽ dễ dàng hơn ở trong cung nhiều sao?

Trong đầu cô lóe lên cuộc trò chuyện của hai người vào đêm đó. Cô nằm trên giường, hăm hở đọc một quyển sách, còn hắn thì lẳng lặng quan sát cô một lúc lâu, sau đó đột nhiên hỏi: “Nếu Cao Trầm giống với đối tượng yêu thầm của cô đến vậy thì cô có từng nghĩ đến việc ở nơi này thực hiện tâm nguyện trước kia của mình không? Hắn thích Hạ Lan Tích như vậy, nhất định sẽ rất tốt với cô.”

Lúc ấy cô ngẩn ra một lát rồi cười xùy một tiếng. “Tôi điên rồi chắc? Thứ tôi thích đâu phải là cái mặt của Cao Trầm, ngoại hình giống nhau thì nói lên được điều gì chứ?” Cô quơ quơ quyển tiểu thuyết trên tay. “Chỉ có mấy ông vua bị tổn thương tình cảm trong tiểu thuyết, sau khi người trong lòng c.h.ế.t đi thì sẽ tìm kiếm thế thân, tôi không muốn diễn loại kịch tình yêu đau khổ đó.”

Hắn cười cười, không nói gì nữa.

Lẽ nào mọi chuyện đều do hắn an bài sao? Tuy hắn chưa từng nói nhưng cô có thể nhận ra được ngay từ đầu hắn rất lo cô sẽ liên lụy tới hắn. Hắn không thích hợp tác với người khác, nhưng vận mệnh lại buộc họ lại với nhau, không còn cách nào khác nên hắn phải chấp nhận. Nhưng bây giờ có cơ hội thoát khỏi cô, có lẽ hắn liền thuận theo như vậy.

Công chúa Yến Quốc không thể c.h.ế.t trong tay người Ngụy Quốc, nhưng nếu công chúa Yến Quốc bị người của Yến Quốc bắt đi thì hắn sẽ trở thành người bị hại, có thể lợi dụng chuyện này để thu được lợi ích nào đó.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.