Lục Văn Mộc thoáng nghe thấy tin tức Lục lão bát bị Phủ doãn đế đô Điền Vãn Hoa bắt về nha môn, vì cùng dòng họ nên Lục Văn Mộc cũng hơi cảm thấy mất mặt.
Cho dù thế nào thì phủ Lục tướng quân cũng không thể quản chuyện của phủ Nam Phong Bá.
Nay Lục Văn Thao mời hắn, Lục Văn Mộc đương nhiên phải đi.
Khi Lục Văn Mộc đến nơi, Lục Văn Thao đang ở thư phòng ngồi không yên, nhìn thấy Lục Văn Mộc thìvội vàng nói, “Mộc đệ, ngươi đến rồi, đã xảy ra đại sự.” Lục Văn Thao cũng không phải là người bộp chộp đến mức làm cho hắn thất nhan thất thố như vậy, nhất định không phải việc nhỏ, Lục Văn Mộc vội vàng tiến lên, thấy trong tay của Lục Văn Thao cầm một bản tập san khổ rộng, trên đó chi chít chữ.
Lục Văn Mộc tiếp nhận rồi đọc kỹ, suýt nữa đã tức đến choáng váng mặt mày, cả giận nói, “Họ Trầm này là ai, vì sao lại dám làm ô uế thanh danh của Lục gia chúng ta?!”
Tuy Trầm Chuyết Ngôn để lỡ ân khoa mùa xuân. Bất quá hắn lại được mọi người biết rõ hơn cả tam đỉnh giáp. Hơn hẳn kim bảng, cái tên Trầm Chuyết Ngôn hiện tại đã trở thành màu đỏ tía ở đế đô.
Minh Trạm phân phó Ngụy Tử Nghiêu làm tập san, Ngụy Tử Nghiêu hành văn hữu hạn, hơn nữa Ngụy Tử Mẫn biết thời biết thế, liền thỉnh Trầm Chuyết Ngôn làm chủ bút.
Minh Trạm động tay động chân một chút, đặc biệt đề danh cho tờ tập san là: Tập san Hoàng thất.
Tuy rằng văn tự của Minh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-de-nan-vi/1132379/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.