Ngủ được thật là thoải mái……Đường Tuấn Thượng vừa lòng lười biếng duỗi eo, y chưa bao giờ biết nguyên lai ngủ là một chuyện tuyệt vời như vậy.
“Bánh bao lão bà, ngươi tỉnh, cùng nhau ăn cơm trưa nha.”
Cơm trưa? Đường Tuấn Thượng nhớ rõ lúc mình đến hình như là vừa dùng qua ngọ thiện, không đạo lý y vừa mới ngủ một hồi, xem xem bên ngoài mặt trời lên cao, quả thật là buổi trưa, bất quá bụng hảo đói……
“Bánh bao lão bà ngươi thật có thể ngủ, đều ngủ cả ngày, đêm qua ta gọi ngươi đứng lên ăn cơm ngươi đều không có động tĩnh.”
Nguyên lai mình ngủ cả ngày, khó trách…… Hỏng! Chỗ mẫu hậu làm sao nói chuyện đây!
Lại nhìn Tiểu Tứ hồn nhiên vô tà cười với mình……
Nếu đến đây thì sớm hay muộn mẫu hậu cũng biết, đơn giản ‘hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng’, ngủ no ăn ngon tinh thần tốt, lại đến một vận động giúp tiêu hóa.
Hắc hắc, mấy ngày nay bị vài nữ nhân ép buộc làm y đều đã lâu không có làm vận động, kỳ quái…… Y trước kia làm sao đều không biết nguyên lai nữ nhân lại đáng sợ như thế……
Ăn uống no đủ, nhìn nhìn đồ ăn của Tiểu Tứ coi như không sai, trong trong ngoài ngoài giống như cũng không có cái gì phức tạp, xem ra mẫu hậu lần này còn chưa thần kinh…… Ách…… Là lương tâm đột nhiên nổi lên không đem mỹ nhân thế nào.
“Mỹ nhân, ngươi mấy ngày nay không có phát sinh chuyện gì đi?”
“Cái gì?” Tiểu Tứ ăn táo, mạc danh kỳ diệu nhìn về phía Đường Tuấn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-de-thai-giam-nhat-oa-chuc/2662532/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.