🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Không khó hiểu khi họ có thể nuôi dạy được một người như Khương Lệnh Từ, một quý ông thực sự, đoan chính và chính trực.

 

Cũng không khó hiểu khi Khương Lệnh Từ chưa bao giờ đánh giá hay lên lớp về phong cách sống của cô, dù cô và anh có những quan điểm hoàn toàn trái ngược.

 

Lê Đường thả lỏng hơn một chút. Vì vậy, khi đang ăn tối, nghe ông nội Khương nhắc đến: “Thật tiếc là hôm nay bố của Lệnh Từ không có mặt, nếu không thì mọi người đã đông đủ rồi.”

 

Cô vẫn bình thản nghĩ: Nếu thêm cả Đại Lê vào nữa, thì trông chẳng khác gì một buổi gặp mặt thông gia chính thức cả.

 

May mà họ đều không có mặt.

 

***

 

Tại quốc gia A, trong một buổi tiệc thương mại…

 

Lê Uyên, người anh trai đang bị em gái mình thầm trách móc, vì muốn tránh sự ồn ào nên ra ngoài ban công hóng gió. Không ngờ lại tình cờ gặp gỡ một nhân vật tầm cỡ trong giới kinh doanh, Khương Lân.

 

Anh ấy chủ động nâng ly cụng nhẹ với đối phương, thuận miệng hỏi: “Sao Khương tổng lại ra đây một mình?”

 

Khương Lân có một dáng vẻ ôn hòa và dễ gây thiện cảm, ông điềm tĩnh đáp: “Hôm nay con trai tôi đưa bạn gái về ra mắt gia đình. Tôi không thể có mặt nên cảm thấy hơi tiếc nuối, cũng không biết tình hình thế nào nên không có tâm trạng xã giao.”

 

“Còn Lê tổng thì sao?”

 

Những người được mời đến bữa tiệc này đều là nhân vật tầm cỡ trong và ngoài nước, đây là cơ hội xã giao quan trọng. Rất hiếm ai bỏ phí thời gian ra ban công chỉ để hóng gió.

 

Lê Uyên hờ hững nhấp một ngụm rượu, thở dài: “Thì ra là nhớ người thân. Tôi cũng hơi nhớ em gái mình. Từ bé tôi đã một tay nuôi nó lớn. Giờ nó đang trong giai đoạn nổi loạn, chê anh trai quản nhiều quá nên thà ở khách sạn chứ không chịu về nhà. Lần trước liên lạc, còn nghe nói nó có ‘anh trai tốt’ khác bên ngoài. Thật muốn đánh nó quá…”

 

Có lẽ vì rượu ở nước ngoài không đủ mạnh, hoặc vì hiếm khi gặp đồng hương, lại vừa hay nghe nói Khương Lân có con trai đã trưởng thành, Lê Uyên không kiềm được mà trút bầu tâm sự. Cuối cùng, anh ấy hỏi người có kinh nghiệm: “Trong giai đoạn nổi loạn, con trai ông có từng như vậy không?”

 

Khương Lân hơi ngạc nhiên nhìn Lê Uyên. Trong giới kinh doanh, Lê Uyên nổi danh là một doanh nhân trẻ tuổi đầy triển vọng, một tay gây dựng nên khối tài sản khổng lồ. Anh ấy nổi tiếng với phong cách làm việc quyết đoán, lạnh lùng và tàn nhẫn.

 

Hơn nữa, ngoại hình cao lớn, đặc biệt là đôi mắt sắc bén như sói hoang của anh ấy luôn khiến người khác có cảm giác rợn người. Không ngờ rằng, khi nhắc đến em gái mình, anh ấy lại giống như một người anh trai bình thường, đầy phiền muộn và bất lực.

 

Nhưng Khương Lân thì không có cách nào giúp được. Bởi vì…

 

“Con trai tôi không có giai đoạn nổi loạn. Nó và bạn gái cũng đang quen nhau một cách bình thường, sau này sẽ tiến đến kết hôn và sinh con theo trình tự.”

 

***

 

Tại bãi đỗ xe ngầm của khách sạn Nhất Thầm Phong Nguyệt.

 

Lê Đường làm nũng, quấn quýt dựa vào cánh tay Khương Lệnh Từ. Mỗi lần cô cần nhờ vả ai đó, miệng cô đều rất ngọt: “Anh trai tốt, đưa tôi lên lầu đi mà~”

 

Khương Lệnh Từ bình thản như mặt nước hồ thu: “Tối nay không được. Anh phải về nhà cũ một chuyến.”

 

Ở bên nhau đã lâu, anh khá hiểu tính khí của cô. Chỉ cần anh lên lầu, chắc chắn tối nay anh không thể về trước khi ông nội anh đi ngủ. Khương Lệnh Từ không muốn kéo dài chuyện này thêm nữa.

 

Lê Đường bĩu môi đầy bất mãn. Cô đã phối hợp gặp mặt gia đình anh rồi, vậy mà đêm nay Khương Lệnh Từ vẫn không chịu ở lại với cô!

 

Cô lập tức tháo dây an toàn, lợi dụng dáng người mảnh mai của mình, vượt qua bệ trung tâm và trực tiếp ngồi lên đùi Khương Lệnh Từ. Như một con mèo lười nhác, cô quấn lấy cổ anh, đôi môi đỏ ướt át hôn lên môi mỏng của anh một cái, rồi lại hôn thêm một cái: “Đi mà, đi mà~ Chỉ hai tiếng thôi, chắc chắn không ảnh hưởng đến việc anh về nhà cũ.”

 

Không những thế, đôi chân trắng nõn của cô còn nghịch ngợm cọ cọ lên người anh.

 

Chiếc sườn xám màu trắng sương bị kéo cao lên một chút, để lộ bắp đùi mượt mà. Anh có thể cảm nhận rõ ràng sự mềm mại trên người cô, như một lớp sáp mịn màng tỏa ra mùi hương dịu dàng.

 

Cách một lớp quần tây, dường như bọn họ sinh ra đã vô cùng hòa hợp.

 

Khương Lệnh Từ vuốt ngược mái tóc, đường nét gương mặt sắc sảo như điêu khắc, đến cả chiếc kính không gọng đầy nghiêm túc cũng không thể che lấp vẻ đẹp có phần nguy hiểm của anh.

 

Môi mỏng nhả ra hai chữ, kiên định: “Lần sau.”

 

Lần sau, lần sau, lại lần sau! Ai biết lần sau là khi nào chứ?

 

Lê Đường bực bội tháo kính của anh ra, còn cắn nhẹ vành tai anh, mơ hồ lẩm bẩm một câu: “Đồ lừa đảo!”

 

Nhìn góc nghiêng như tượng lạnh lùng của anh, cô tiện tay ném chiếc kính ra ghế sau, sau đó men theo đường nét khuôn mặt vô cùng lạnh lùng ấy, nhẹ nhàng cắn lên nốt ruồi đỏ dưới mắt anh.

 

Dùng tình cảm tác động, dùng lý lẽ thuyết phục: “Tôi còn muốn nói chuyện với anh về chuyện hôm nay nữa. Ví dụ như mấy món quà mà nhà anh tặng tôi, quá đắt giá.”

 

Miệng thì bàn chuyện nghiêm túc, nhưng tay cô đã vụng trộm mò đến khóa thắt lưng của anh.

 

“Tặng em rồi thì là của em.”

 

Lê Đường chẳng để t@m đến câu trả lời của anh, bởi vì toàn bộ sự chú ý của cô đang tập trung vào khóa thắt lưng mà cô không tài nào mở ra được!

 

Tài liệu học tập cũng không dạy chuyện này! Không phải chỉ cần khẽ chạm một cái là bật ra sao?

 

Không nhúc nhích dù chỉ một chút!

 

Lê Đường kinh ngạc: Đây là khóa thắt lưng hay khóa trinh tiết vậy?

 

“Lê Đường.” Khương Lệnh Từ bất ngờ gọi tên cô.

 

“Sao? Anh quyết định lên lầu với tôi rồi?”

 

Cô bực bội kéo thắt lưng, đến đầu ngón tay cũng đỏ lên, nhưng vẫn không mở được. Giọng nói vừa hờn dỗi vừa mong chờ.

 

Giây tiếp theo.

 

Khương Lệnh Từ lấy từ trong chiếc lọ nhỏ ra một viên thuốc, đặt lên môi cô, sau đó vặn nắp chiếc bình giữ nhiệt màu bạc xanh, đưa cho cô: “Em quên uống thuốc rồi.”

 

Lê Đường: “…”

 

Suýt chút nữa cô đã cắn vỡ viên thuốc đắng nghét!

 

Thuốc đã kề ngay miệng, cô đành phải cố nuốt xuống, nhưng lại bị nghẹn lần nữa.

 

“Tại sao lần nào tôi uống thuốc cũng không nuốt trôi vậy?”

 

Khương Lệnh Từ rút khăn giấy, ấn lên vệt nước đọng trên môi cô, nghiêm túc phân tích từ góc độ sinh học: “Có lẽ vì cổ họng em hơi nông.”

 

Đôi mắt Lê Đường ánh lên một tia giảo hoạt, nảy ra ý tưởng mới: “Ồ, vậy tôi có thể luyện tập nhiều hơn.”

 

Môi đỏ nhếch lên, nở nụ cười tinh quái, tiếp tục nói: “Ăn thử những thứ lớn hơn một chút, chắc sẽ luyện được thôi. Thầy tự mở ra đi, cùng tôi luyện tập nào~”

 

Cô vừa kéo dài giọng nói vừa dùng đầu ngón tay hồng nhạt của mình lướt theo đường cong quần tây, chạm nhẹ lên khóa kim loại.

 

Đầu móng tay vẽ ra một âm thanh đầy mập mờ.

 

Khương Lệnh Từ khẽ thở dài, ngón tay thon dài khẽ cong lại, vuốt v3 cổ cô, như thể đang khống chế một cơn bão đang sắp kéo đến.

 

“Ngày mai Đàm Du sẽ đến giúp em chuyển nhà. Em chờ thêm một ngày nữa.”

 

“Một ngày?”

 

“Ừ, một ngày.”

 

“Móc ngoéo, lần này tôi tin anh thêm một lần nữa.”

 

Dù có hơi trẻ con, nhưng dùng để ràng buộc quan niệm thời gian của giáo sư Khương thì quá đủ.

 

Lê Đường còn nghiêm túc quay lại video làm bằng chứng. Ừm, vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trên đùi Khương Lệnh Từ.

 

Nếu anh thất hứa, cô sẽ công khai video này, để anh bị bêu rếu trong nhóm gia tộc!

 

Đúng vậy, hôm nay bà Tần đã kéo Lê Đường vào nhóm chat gia đình nhà họ Khương. Người duy nhất đang đi công tác ở nước ngoài – Khương tổng, còn gửi một bao lì xì siêu to trong nhóm để chào mừng “thành viên mới” của gia đình.

 

Lê Đường khó mà từ chối sự nhiệt tình của các trưởng bối, cô nghĩ bụng, đợi mọi chuyện với Khương Lệnh Từ kết thúc, sẽ nhờ anh đá cô ra khỏi nhóm.

 

Nói là bọn họ đã chia tay! Người trẻ yêu nhau rồi chia tay cũng là chuyện bình thường thôi mà.

 

Nói đi cũng phải nói lại, mới yêu nhau chưa bao lâu mà đã kéo vào nhóm gia đình, rốt cuộc ai nói người nhà họ Khương bảo thủ chứ?

 

Những người này… đúng là quá cởi mở mà!

 

***

 

Bầu trời đêm sâu thẳm, như mực đen từ nghiên cổ chậm rãi lan ra, bao trùm lên tòa dinh thự cổ kính tao nhã.

 

Khương Lệnh Từ quỳ một mình trước bậc đá xanh cứng lạnh ngoài từ đường. Cơn đau thấu xương từ đầu gối cùng những vết roi hằn lên người khiến đầu óc anh vô cùng tỉnh táo.

 

Đến giờ rồi.

 

Anh lảo đảo đứng dậy, trong những ngón tay buông lỏng vẫn nắm chặt một chiếc điện thoại – một vật hoàn toàn không ăn nhập với không gian nơi đây.

 

Màn hình phản chiếu gương mặt xinh đẹp nhưng hơi ướt át của một cô gái.

 

Vì đau đớn nên những sợi tóc bên thái dương anh đều ướt sũng, bết vào trán. Gương mặt tái nhợt như tuyết, nhưng vì cắn chặt môi không để mình bật ra tiếng kêu đau nên sắc môi của anh lại trở nên đỏ tươi đến kỳ lạ.

 

Dưới ánh sáng lờ mờ, hình ảnh một quý công tử phong nhã ôn hòa giờ đây lại mang theo một vẻ đẹp đầy ma mị.

 

Khi anh rời đi, cánh cửa từ đường sau lưng chậm rãi mở ra, tựa như miệng một con quái vật khổng lồ, có thể nuốt chửng mọi tội lỗi và d*c vọng.

 

***

 

Lê Đường uống rượu trước khi tắm, càng ngâm mình lâu càng thấy nóng, càng nóng càng bực bội.

 

Cô đột ngột ngồi bật dậy từ trong bồn tắm. Nếu không vì mất cả ngày đi gặp trưởng bối, đáng lẽ tối nay cô đang được ngâm mình trong bồn tắm massage siêu to ở căn hộ cao cấp.

 

Không chừng còn có thể níu kéo Khương Lệnh Từ tắm uyên ương với mình, chứ không phải cô đơn một mình trong cái bồn chật hẹp này!

 

Càng nghĩ càng thấy ấm ức, Lê Đường giận dỗi gọi video cho Khương Lệnh Từ. Ai ngờ, vừa kết nối, đập vào mắt cô lại là một gương mặt quyến rũ chết người.

 

Bất giác nhìn thấy dáng vẻ này của anh, trong đầu cô vụt qua vô số mảnh ghép cảm hứng. Cơn giận cứ thế tiêu tan từng chút một.

 

Cuối cùng, cô nghiêng đầu, đuôi tóc ướt trượt xuống bờ vai, nghiêm túc hỏi: “Anh đang tự an ủi à?”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.