Trong khắp ngõ ngách của hoa viên, Tiêu Thiểu Giác cúi người chuyển mở một tảng đá lớn, bên dưới vậy mà lộ ra một cái cửa động tối đen. Khối đá xanh này cũng không có cái gì khác với bất luận khối đá xanh nào trong hoa viên, tuyệt đối không khiến cho người khác chú ý, ai có thể nghĩ đến phía dưới nó chính là một cái địa đạo.
“Đây, đây là...Địa đạo?”
Tiêu Thiểu Giác hàm chứa nụ cười gật đầu. “Ngươi thế nhưng đào một cái địa đạo trực tiếp thông đến trong tiểu viện của ta?” Khó trách hắn có thể tùy tiện ra vào khuê phòng của nàng, thì ra là có chuyện như vậy!
Tiêu Thiểu Giác nói: “Hộ viện của Trường Hưng Hầu phủ cũng không phải chỉ để bài biện, mỗi lần đều trèo tường vào, nhiều lần, dù sao cũng sẽ bị phát hiện, vẫn là đào một cái địa đạo là bảo đảm nhất.”
“Ngươi thật vô sỉ!”
Tiêu Thiểu Giác dương dương đắc ý, không cho là hổ thẹn, ngược lại cho là quang vinh.
Lục Thanh Lam dở khóc dở cười, thấy hắn vẫn luôn để ý mình như vậy, trong lòng lại mơ hồ có chút ngọt ngào.
“Có muốn theo ta đi vào nhìn một cái không?” Tiêu Thiểu Giác mời nói.
Lục Thanh Lam cũng sinh ra vài phần tò mò đối với cái địa đạo này, nói: “Cũng được!”
Tiêu Thiểu Giác liền nắm tay nàng từng bước đi vào. Cửa vào địa đạo cũng không lớn, chỉ có thể cho một người đi qua, nhưng chỉ đi một lát, lại càng đi càng rộng, không những thế, trong địa đạo thế nhưng cách mỗi mấy trượng liền treo một viên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-gia-sung-tuc/1016518/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.