Vương ma ma cúi người hành lễ lần nữa: "Cung tiễn vương phi." Tự mình tiễn Lục Thanh Lam ra khỏi phủ, nàng thấy thái độ Lục Thanh Lam thân thiết, hộp thức ăn nàng đưa cũng thoải mái nhận.
Vương ma ma trở lại bên cạnh Cảnh thị, đem biểu hiện của Lục Thanh Lam kể rõ một lần, Cảnh thị cũng có chút giật mình: "Không ngờ Khánh vương phi còn nhỏ tuổi lại có hàm dưỡng như vậy, thật sự không thể xem nhẹ rồi. Khó trách người lãnh tâm lãnh phổi như Khánh vương gia, lại sủng nàng như thế."
Mắt thấy đến thời gian dùng cơm trưa. Cảnh thị mấy ngày nay không có cảm giác thèm ăn, một bàn thức ăn chỉ động mấy đũa, Vương ma ma nhìn ở trong mắt, gấp ở trong lòng, nhớ tới hộp điểm tâm Lục Thanh Lam đưa tới buổi sáng, lúc cầm ở trong tay đã cảm thấy mùi thơm dị thường xông vào mũi, liền sai người dùng khay đựng "Bánh trứng" kia, đưa lên.
Cảnh thị cũng là người thích ăn sành z00ăn, trời sinh thích nhất là điểm tâm ngọt. Thấy "Bánh trứng" Nhiễm Ninh làm cực kỳ giống tác phẩm nghệ thuật, lập tức sinh lòng yêu thích, cầm lấy một chiếc đặt ở khóe miệng cắn một cái, thế nhưng ăn ngon ngoài ý muốn. Nàng sống mấy thập niên, còn chưa bao giờ ăn được điểm tâm như vậy, hai ba ngụm đã ăn sạch một cái bánh trứng vào bụng.
Cảnh thị ăn một cái bánh trứng, mới hỏi: "Điểm tâm ăn ngon
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-gia-sung-tuc/1016704/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.