Lập tức hai mắt Tự Cẩm tỏa sáng, nàng nhấc làn váy đi tới, kéo ống tay áo hắn hỏi: “Sao giờ này người lại tới đây?” Thông thường, người cuồng việc như hắn, trời chưa tối thì tuyệt đối sẽ không bỏ công việc.
“Không phải chính nàng nói, công việc triều chính làm thế nào cũng không hết sao, mạng thì chỉ có một thôi.” Tiêu Kỳ còn nhớ rõ lúc đó nàng nói hắn ngốc, cũng làm hắn tức điên.
Tự Cẩm ngây ngô cười”hi hi”, mau chóng chuyển đề tài, hỏi: “Ngọc Trân công chúa đã khỏe hơn chưa?” Hắn trực tiếp đến Di Cùng hiên hay là đi Trường Nhạc Cung trước nhỉ? Nếu đã đi qua Trường Nhạc Cung thì sẽ không phải đi nữa, nếu chưa qua thì chút nữa sẽ phải tới một chuyến.
Tiêu Kỳ nhìn đôi mắt to của Tự Cẩm chuyển động, hiểu ngay nàng lại nổi lên chút hẹp hòi ghen tị thiếu nữ, cầm tay nàng nói: “Đã tốt hơn nhiều, mấy ngày nữa sẽ khỏi hẳn thôi.”
“Công chúa có Hoàng thượng che chở, phúc trạch thâm hậu, tự nhiên sẽ khỏe mạnh.” Quý phi sinh con gái, tương lai có tôn quý cũng chẳng qua là một công chúa mà thôi. Tuyển một phò mã gả ra ngoài, cũng không có gì xung đột quá nhiều với nàng. Nàng tự nhiên vui vẻ nói vài lời êm tai, huống chi cho dù Quý phi có ân oán với nàng nhưng trẻ con đâu có tội tình gì.
Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm tươi cười liền biết rõ nàng nói là thật lòng. Lúc nàng nói thật bao giờ cũng rất khoái hoạt vui vẻ, ngay cả trong ánh mắt cũng có thể tỏa ra ánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-gia-tieu-kieu-phi/1551294/chuong-90-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.