Editor: Hương Cỏ
Tiêu Kỳ vẫn tự cho là mình là vị minh quân, từ khi đăng cơ tới nay, cân nhắc lợi hại, thực thi minh chính, gia ân quan viên, lợi cho dân chúng. Nhưng hắn tuyệt đối không thể tưởng được những quan viên này lại có thể to gan lớn mật lừa trên gạt dưới. Mệnh lệnh của triều đình không được thi hành, làm dân chúng địa phương cho rằng hắn là hôn quân, dân biến khởi nghĩa, hóa thành thổ phỉ...
Hắn ngồi ở đây trên ngôi vị hoàng đế cao vời, cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng đều không nghe thấy.
Tất cả tin tức, tất cả … đều bị mấy thế gia cầm giữ. Hắn trở thành một Hoàng đế bị điếc bị mù, ha ha, có bao nhiêu châm chọc.
Vua của một nước, trong mắt bao người chẳng qua chỉ là một vật bài trí mà thôi.
Bình định trộm cướp vốn là nhiệm vụ trọng yếu của lần xuất chinh này, lại không nghĩ liên lụy ra chuyện tày trời thế kia. Lúc trước Ngụy các lão điều tra vụ án nợ ngân khố. Ban đầu không thuận lợi nhưng sau đó mọi sự cực kỳ trôi chảy. Lúc đó Tiêu Kỳ còn hơi đắc ý, nghĩ rằng đây chính là uy phong hoàng đế, chỉ cần hắn muốn tra thì có thể tra rõ.
Nhưng bây giờ thì sao?
Tiêu Kỳ chỉ cảm giác hận đến nỗi không thể đem những kẻ này rút gân lột da. Bây giờ từ Tần Tự Xuyên bí mật báo cáo trên tấu chương mới có thể thấy rõ ràng. Lúc trước Ngụy các lão điều tra vụ án nợ ngân khố, sở dĩ thuận lợi như thế căn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-gia-tieu-kieu-phi/1551603/chuong-147-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.