Sau khi Tự Cẩm tỉnh lại, trời đã tối muộn. Trong phòng âm u, nàng cất tiếng gọi người, Vân Thường vội vàng đi đến, “Chủ tử, người dậy rồi ư? Để nô tỳ thắp đèn lên cho sáng.”
Tự Cẩm không nói gì, Vân Thường đốt đèn. Trong phòng chợt sáng bừng lên. Tự Cẩm chống cánh tay ngồi dậy, vừa cúi đầu liền nhìn thấy chiếc nhẫn đeo trên ngón tay, lập tức sững sờ.
“Hoàng thượng đâu rồi?” Tự Cẩm mím môi hỏi, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên ngón tay như cũ.
“Nô tỳ nghe nói bên Sùng Minh Điện có cấp báo, Hoàng thượng vội vội vàng vàng đi rồi. Trước khi đi còn nhắc bọn nô tỳ hầu hạ chủ tử chu đáo. Nếu buổi tối Hoàng thượng không đến, sẽ sai Quản công công tới thông báo một tiếng.”
Tự Cẩm không có nói gì, quay đầu xem canh giờ. Cũng tới giờ này rồi, có lẽ Tiêu Kỳ sẽ không đến, nghĩ vậy bèn nói: “Ta hơi đói, mang đồ ăn lên đi.” Nói xong tự mình ngồi dậy bước xuống giường, mang giày đi ra ngoài.
Vân Thường nhanh chóng vén rèm, không nghĩ vừa vén rèm lên thì nhìn thấy khuôn mặt Quản Trường An ở đó.
Quản Trường An vội vàng khom mình hành lễ, “Nô tài vấn an Hi chủ tử.”
“Quản công công đứng lên đi.” Tự Cẩm khẽ nói.
Quản Trường An cảm tạ rồi mới đứng dậy, nhìn Tự Cẩm nói: “Hoàng thượng nói khoảng nửa canh giờ nữa sẽ tới, kêu Hi chủ tử chuẩn bị trước.”
Chuẩn bị cái gì? Đánh nhau sao?
Tự Cẩm trong lòng cười lạnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-gia-tieu-kieu-phi/1551832/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.