Toàn bộ không khí trong đại điện như ngưng lại, lòng tôi lại càng lạnh như bị đóng băng vậy, ép tới mức tôi thở không nổi, trong lòng tôi giờ đã rõ lắm rồi, Thái Hậu luôn đợi thời cơ cuối cùng cũng tới rồi, một tay biểu hiện giả dối tạo ra cảnh tôi cố ý giết hại cục cưng trong bụng, rồi sau đó lại khoác lên người tôi tội danh mới, xoay loạn tôi lên chỉ vì mục đích là tôi có quan hệ dơ bẩn với Hàm mặc, nghĩ đến cái lão ni cô kia và tên tiểu hoà thượng, hai nhân chứng duy nhất này tự dưng đã biến mất, hoặc đã không còn trên thế giới này nữa, hơn nữa Hàm mặc lại tặng tôi bức tranh này, tất cả dường như đã cùng buộc chặt lại với nhau, tàn cục cuối cùng tương đương tuyên bố cái chết của tôi rồi. Lúc này cho dù tôi có trăm miệng cũng nói không xong, xả không rõ. Thật là hãm hại cao tay quá, chẳng trách mà thời gian gần đây bọn chúng lại cách xa tôi những ba thước lận, hoá ra tất cả đều biết rõ kết cục của tôi như thế.
Long Kỳ hừ lạnh một tiếng phất tay áo bước nhanh rời đi, không thèm nhìn bất cứ ai, cũng không nói bất cứ lời nào, vứt lại mọi người trong đại điện. Tôi biết trong lòng chàng cũng thống khổ không kém gì tôi, tôi làm sao mà chịu nổi chứ? Chỉ là lạnh thấu xương, máu toàn thân tôi như đông lại, vô cùng thống khổ, khổ sở, lòng tôi bỗng biến thành lửa cháy lan ra đồng cỏ bốc cháy, hoá thành thù hận đem đốt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-hau-anh-tuc/248333/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.