Do chạy nhanh, chúng tôi ăn xong bữa sáng liền lên xe ngựa. Viêm Hoả trừng mắt lửa giận nhìn không rời khỏi tôi, tưởng có thể đem tôi ăn thịt luôn vậy. Tôi cũng lười so mắt với cô ta, ngồi lên phía trước giúp Hà công công đánh xe.
Lúc này chúng tôi đi qua một khe núi, một mảng hoa đỗ quên rập rờn đập vào mắt, giống như hải dương hoa mêng mông một mảng vậy, làm tôi suýt nữa ngây ngẩn cả người, từng đoá hoa đỏ đẹp rực rỡ xen lẫn trong đám lá xanh tôn lên vẻ đẹp tự nhiên hiếm có, đẹp không sao tả xiết, tung hoàng bên trong có mấy tảng đá, thanh nhã tuyệt luân.
Vậy tôi đây không thể hiện nghệ thuật nghiệp dư thì hỏng rồi, tôi nhịn không được vừa đánh xe vừa ngân nga khúc “Nhạc Vô Biên”.
“Cô hát gì đó?” Hà công công thấy tôi rất vui vẻ, cảm thấy hứng thú hỏi. Tôi cười hì hì, “Ca hát đó mà!” Thiên nhiên quỷ phủ thần công thực sự kỳ diệu lắm, một cảnh một cảnh làm cho con người ta nhìn như thế là đủ lắm rồi. HÀ công công cười bảo, “Vậy hát nghe một chút đi? Dù sao cũng nhàn rỗi, tìm được việc vui cũng hay!”
Tôi sảng khoái đáp ứng, ca hát tuy không phải là sở trường của tôi, nhưng cũng không đến nỗi nào. Tôi vừa đánh xe vừa nhẹ nhàng hát,
“Hồng ngẫu hương tàn ngọc điệm thu, khinh giải la thường, độc thương liên thuyền.
Vân trung ai ký cẩm thư đến, nhạn tự hồi khi, nguyệt mãn tây lâu.
Hoa tự phiêu linh thủy tự chảy, một loại tương tư, hai nơi nhàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-hau-anh-tuc/248408/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.