Sắc mặt khâm sai đại nhân tức đến mức giận dữ: “Làm càn, ngươi không có bằng chứng, bắt người lung tung, quả thực không thể chấp nhận được, lập tức thả người ra ngay” Những lời này khiến mọi người hoan hô, ai ai cũng đều hài lòng, quần chúng bắt đầu bán tán xôn xao, chủ yếu là chỉ trích hành vi của quan sai, cũng có người chửi bậy ầm lên, tôi đứng trong đám đông lại vui mừng khôn xiết, phải nói là thống khoái mới đúng, xem ra vụ án của tôi có hy vọng rồi. Quan sai thấy thế, sắc mặt e ngại hẳn, mang vẻ khó xử: “Nhưng bẩm đại nhân, đây là yêu cầu của đề đốc đại nhân….tiểu nhân…” Vị khâm sai chắp tay sau lưng, mắt lạnh quét ngang về phía quan sai: “Ngươi thân là người của nha môn, tri pháp phạm pháp, tội thêm một bậc, bảo hắn tới gặp ta” “Nhưng mà…đại nhân…” “Lớn mật, lời khâm sai đại nhân các người không nghe rõ sao? Hay là định kháng chỉ hử?” Thị vệ bên người vị khâm sai quát lớn, quan sai sợ tới mức run rẩy lùi sang một bên.
“Đưa những người này về, đợi xử lý” Vị khâm sai nói xong lên ngựa, đám người đi sau hắn cũng lục tục đi theo hướng tới phủ của huyện thái gia. Nhìn bóng họ đi xa dần, lòng tôi bỗng thấy cao hứng quá, được cứu rồi! Đại lão gia quan thanh liêm chân chính đây rồi! Tôi lập tức rời khỏi đám đông, chạy theo hướng đoàn người cưỡi ngựa đi. Chỉ đi không lâu thì đã tới phủ của huyện lão gia, thấy quan khâm sai dẫn theo đoàn người xuống ngựa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-hau-anh-tuc/939421/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.