Lương phi tên là Giang Ninh Dao, vốn là công chúa của Giang Quốc.
Giang Quốc vì đầu hàng kịp thời nên về cơ bản không có ai bị thiệt mạng, cả nhà họ Giang vẫn sống yên ổn tại Giang Huyện. Lần này vào cung, thuần túy là vì cha nàng muốn lấy lòng Tề Nghiên nên đã đưa nàng vào.
Con mèo vằn là do Giang Ninh Dao mang vào cung, không ngờ lúc vào đã mang thai. Một tháng trước nó sinh ba con mèo con, giờ chỉ còn sống sót một con.
Nàng xin lỗi vì hành vi phạm tội của con mèo, nhưng lại có vẻ áy náy, đề nghị khi mèo con được ba tháng tuổi sẽ tặng ta nuôi.
Ta thấy nàng rất luyến tiếc, chiếc khăn trong tay bị xoắn đi xoắn lại. Ta liền nói: “Cũng không sao, cùng lắm thì ngươi tìm một con gà khác đền cho ta.”
Giang Ninh Dao cắn môi, kiên quyết nói: “Không được, nương nương, thần thiếp nhất định sẽ bắt ‘Meo Meo’ phải chịu trách nhiệm cho cái chết của ‘Cục Tác’.”
Lúc này thì đến lượt ta: “Được rồi, cũng đúng.”
Đến khi ta vào cung của nàng để xem mèo con, ta mới biết vì sao nàng lại kiên quyết như vậy. Bởi vì lứa mèo con này sinh ra có chút tùy tiện, đen thui. Theo lời Giang Ninh Dao thì trông như một mảnh giẻ rách vậy.
“Không biết con mèo đực nào vô lương tâm đã gây ra, chắc lớn lên cũng chẳng ra gì, còn làm hại cả Meo Meo nữa.” Nàng tỏ ra rất phẫn nộ.
Ta nhìn chằm chằm con mèo con, xem xét một hồi, lại không thấy như vậy: “Cũng đáng yêu mà,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-hau-chi-la-nguoi-chay-tron/2847720/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.