Bỗng nhiên Linh Nhi bước vào, trong taylà bát canh sườn lợn. “Tiểu thư, tiểu thư, em lén trộm được một chén,bọn họ không biết đâu. . . . . .”
Ha ha ha, canh sườn lợn, Chu Thải Thải mừng như mở cờ trong bụng.
Nàng ngồi xổm xuống cùng Linh Nhi, nhìn thấy bát canh mà cảm động đến rơi lệ.
Hương thơm thật ngào ngạt, nàng vừa địnhđưa vào miệng, lạch cạch một tiếng, đột nhiên xuất hiện một bàn chân to, đá bát canh đổ trên sàn nhà.
“Ô ô ——- canh của ta —–!”
“Hộc hộc, hù chết tiểu nhân, thiếu chútnữa liền toi đời, tiểu thư, xin lỗi tiểu thư, không phải tiểu nhân cố ýđá đổ, nhưng mà tiểu thư à, lão gia đã dặn, nếu để tiểu thư ăn vụng,chúng tôi đều không có cơm mà ăn, tiểu thư, tha thứ cho tiểu nhân, tiểunhân cũng chỉ là muốn tốt cho tiểu thư mà thôi, tha thứ cho tiểu nhânđi!” Hắn không ngừng cuối đầu, thở dài, nhìn Chu Thải Thải quỳ trên mặtđất si ngốc mà nhìn bát canh, trong lòng khó chịu lạ thường, cũng khôngđành nhìn nữa, nhanh như chớp chạy biến.
“Tiểu thư, cô, haiz, đến đây, húp cháo vậy!” Linh Nhi đem cháo kề bên miệng nàng: “Ngoan, húp cháo đi. . . . . .”
Ừng ực ừng ực húp —– nước mắt lại không ngừng rơi.
“Tiểu thư, cô có thể đem cháo gạo tưởng tượng thành canh sườn lợn kia mà.”
Tí tách tí tách, nàng nuốt cả nước cháo lẫn nước mắt kia không chừa một tý.
Nửa đêm, một bóng dáng béo lùn chắc nịch phiêu qua phòng bếp nhỏ của hạ nhân.
Sau đó thân ảnh mập mạp này nhanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-hau-de-bep-hoang-thuong/795334/chuong-7.html