Điện Thái hậu. 
Một phụ nhân dáng người hơi mập mạp nhưng đẹp đẽ phú quý cẩn thận ngắm nhìn món điểm tâm đang ở trên tay mình. 
“Trịnh công công, ông nói trù nương mớiđến này tên là gì?” Thái hậu vươn tay cầm thìa bạc, nhẹ nhàng múc mộtmuỗng cho vào miệng, quả thật rất thanh mát, hương cúc ngòn ngọt, vị mật đậm đà, tan ngay trên đầu lưỡi, hoà nhập vào cuống họng. Thái hậu luônyêu thích đồ ăn, lúc trẻ lấy nhấm nháp mỹ thực làm vui, nhưng hiện giờtuổi đã cao, vị giác cũng không còn như trước, những thứ từng yêu thíchcũng không thể nào nuốt nổi. 
Hôm nay, tâm tình sảng khoái, trên bàn bát tiên (bàn vuông) cũng không đặt quá nhiều đồ rườm rà, một lồng bánh sủi cảo, một chồngbánh rán, một chén cháo gạo, lại làm bà rất vui vẻ, vừa lòng. Vui vẻ gắp lên một chiếc bánh sủi cảo cơ hồ trong suốt, cắn một miếng, mùi thơmngát động lòng người, bà khẽ nhấp môi hai lần, chợt nhớ ra điều gì, bàvội vàng lấy khăn lau đi. 
Bên cạnh bà, người trẻ tuổi tóc búi cao,mặc y phục xanh nhạt tinh xảo giúp bà khám phá huyền cơ giấu trong những chiếc bánh kia. 
“Bánh này vừa xốp giòn vừa mềm mại, trong nhân đại khái có năm sáu loại khác nhau, được làm rất tỉ mỉ, càng khóchính là, bánh này lớn nhỏ khác nhau nhưng hình dáng lại giống nhau, bên ngoài có chút ngọt, mới ăn cứ tưởng lầm là do bỏ đường, thật ra lại chỉ dùng mỗi sữa, như vậy lại tạo nên một mùi thơm rất tự nhiên, vị haythay đổi, lại khá vừa miệng, ăn rất ngon.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-hau-de-bep-hoang-thuong/795350/chuong-14.html