Đừng sợ, là trẫm?
Không biết vì sao, đáp án này lại làm cho Thải Thải càng thêm sợ hãi. Đáng sợ nhất không phải là kẻ ác làm điềuác, mà chỉ sợ kẻ ác đột nhiên đổi tính, từ một con cáo lại biến thànhdịu dàng đến nham hiểm, làm sao có thể không sợ đây?
Kết quả là nàng càng ngày càng run rẩy hơn.
Mà hắn thì lại càng thêm dịu dàng.
Sự dịu dàng đến tận xương tuỷ, cực kỳ giả tạo, làm cho người ta dễ dàng liên tưởng đến điển cố trăm năm cáo chúc tết gà kia.
“Trẫm nhìn thấy ngươi ngủ thật ngon, chonên không nhẫn tâm đánh thức.” Bàn tay Sở Cuồng buông tay nàng ra, hướng về mái tóc của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve giống như đang vuốt ve một conmèo để trấn an cảm xúc của nàng: “Mơ thấy cái gì vậy? Kể cho trẫm nghemột chút đi?”
Là ác mộng mà thôi, chỉ sợ đây cũng là một phần trong ác mộng ấy đi?
Thải Thải cứng ngắc, chậm rãi xoay người, ánh mắt hắn trong đêm tối thỉnh thoảng lại hiện lên một tia sáng rọi,bốn mắt nhìn nhau, chỉ sợ thần sắc giống như nhìn thấy quỷ này của ThảiThải, cũng đã được thu vào đáy mắt của Hoàng thượng lão gia đi? Một trận trầm mặc, trầm mặc rất lâu.
Đôi môi xinh đẹp của Sở Cuồng, nhếch lên, vẽ nên một đường cong hoàn mỹ.
“Hoàng hậu, đây là lần đầu tiên, trẫmnhìn rõ dung nhan của nàng như vậy đấy.” Hắn chế nhạo, ngón tay nhẹnhàng nâng cằm của nàng lên, sau đó nhéo nhéo phần da hơi hồng do bị ápvào trên giường, “Nhìn gần như vậy, thật có một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-hau-de-bep-hoang-thuong/795574/chuong-91.html