Sống trong thời đại vô thần được hai mươi lăm năm, về lại thời Thanh, Đông Triều phải đối mặt với những chuyện chỉ có trong phim ảnh, xuyên không, nhập hồn, giờ lại gặp nhau trong mơ nữa. Đông Triều thử tự nhủ nên dậy ngay lập tức thì Liên Nhi đã nói :
-Tôi biết rằng cô nương không tin nhưng cũng xin giữ lấy lời nói của tôi. Lý Trắc phúc tấn đang tìm cách *** hại cô nương. Hãy bảo trọng.
-Khoan đã !
Đông Triều đã biết đây không đơn thuần chỉ là một giấc mơ. Đó là điềm báo trước hoặc lời cảnh báo của người. Đông Triều cựa mình nhưng không trở mình được. Mở mắt ra, Đông Triều thấy Dận Chân đang ôm mình thật chặt. Đông Triều muốn xô chàng ra nhưng nghe tiếng thở đều đều của Dận Chân làm nàng mềm lòng, chấp nhận thân phận một lúc nữa.
-Thưa gia. – Cao Vô Dung đứng ngoài cửa nói vọng vào. – Lý trắc phúc tấn xin gặp.
Dận Chân nói :
-Bảo chờ gia một chút.
Đông Triều đẩy Dận Chân ra, ngồi thẳng dậy. Dận Chân mở mắt, hỏi :
-Sao vậy ?
Đông Triều cù vào nách Dận Chân :
-Muội cứ nghĩ huynh còn ngủ nên chịu trận, ai ngờ huynh chỉ giả vờ ngủ.
Dận Chân cười cười, xếp chăn lại :
-Ta dậy từ sớm, thấy muội cứ rúc vào lòng, tưởng lạnh nên ôm muội cho ấm.
Đông Triều thở dài, xếp gối lại cho ngay ngắn. Dận Chân sửa sang lại trang phục, đầu tóc. Bên ngoài, Cao Vô Dung đã chuẩn bị khăn và nước ấm rửa mặt vào buổi sáng. Đông Triều lấy khăn, nhúng nước, đưa cho Dận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-hau-khong-ngai/803844/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.