Kim Phượng bị một lực cưỡng chế cậy mạnh kéo vào trong điện. Cũng không biết vòng vo mấy vòng, sống lưng lại bị dán vào trên cây cột lớn sơn son trong điện. Sau một khắc, một đôi môi nóng hổi liền dình vào, một ngón tay nhẹ nhàng vuốt phẳng cần cổ đang hơi ngửa lên của nàng. Nàng cảm thấy toàn thân như hóa thành một bãi bùn nhão, lại giống như biến thành một bức tranh tết, dán ở trên cây cột.
Đoàn Vân Chướng dùng ngón cái xoa vai nàng, nhẹ nhàng gặm cắn môi nàng một chút rồi mới rời môi đi, bất mãn nói:
“Treo ham muốn của ta, thú vị lắm sao?”
Kim Phượng ôm lấy cổ hắn, cười vô cùng xảo quyệt.
Đoàn Vân Chướng oán hận lườm nàng một cái, lại cắn lên cổ nàng một cái.
Kim Phượng kêu ‘Ai’ một tiếng: “Đau mà.”
“Đau cho biết thân.” Đoàn Vân Chướng trừng nàng.
Kim Phượng đáng thương nhìn hắn, sau đó lại dời đôi mắt sáng trong nhìn về phía khác. “Lại nói, bảng hiệu Hiên La Điện này thật sự rất đẹp mắt, không biết là do ai đề ha?”
Đoàn Vân Chướng nghiến răng. “Chính là ta đề.”
“Ôi chao, bút pháp của hoàng thượng quả là lực hùng tráng kiện, rất có phong phạm vương giả nha…”
“Lưu Hắc Bàn!” Đoàn Vân Chướng lại hung hăng bóp mạnh vào eo nàng một cái.
Kim Phượng ha ha cười rộ lên.
Nàng thật sự rất thích hoàng đế bệ hạ của nàng.
Yên lặng một hồi lâu, Kim Phượng dán lên thái dương Đoàn Vân Chướng nhẹ nhàng thở dốc.
“Thiếp… muốn trở về nhà một chuyến.”
“Nếu vậy, chờ thêm ít ngày nữa, ta sẽ tranh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-hau-luu-hac-ban/938904/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.