Part 22
Ta hốt hoảng lùi lại, lắp bắp hỏi hắn:
- T..thật...thật hả??
Tuyết nhíu mày nhìn ta:
- Không lẽ mi bảo ta nói đùa?
Sợ hãi, ta lùi về phía sau. Tuyết đi tới kéo tay ta lại:
- Cư thử đi. Ta tin ngươi sẽ không bị phanh thây đâu.
Tuyết mỉm cười. Nụ cười hắn làm ta an tâm. Mẫu thân ta từng tin hắn, thì sao ta lại không?
Quì xuống trước cái hồ, nhắm chặt mắt lại, ta thò tay xuống làn nước. Làn nước mát dịu, xua tan hồi hộp, lo sợ của ta. Ta khẽ mở ti hí mắt ra, một màu xanh trong đập vào mắt. Rồi mở hẳn mắt ra, làn nước ánh lên màu xanh kì dị, nhưng cũng thật đẹp mê hồn người. Một giọng nói âm vang, trong trẻo vang lên:
- Ân Ly, hoàng hậu của cả vương quốc, hậu duệ chủ nhân họ Lâm. Trái tim ngươi trong sáng, không chút vẩn đục. Ngươi có quyền hỏi ta câu hỏi ngươi muốn biết.
Thở phài nhẹ nhõm, ta cất giọng:
- Ta muốn biết chuyện xảy ra vào cái ngày ta bị sốt cao.
Mặt hồ sáng lên, ta rướn người nhìn vào mặt hồ.
Từng cảnh quay chậm như thước phim diễn ra trước mắt ta, ta sững người lại, bần thần ngồi hẳn xuống.
Mặt hồ lại trở về như bình yên, Tuyết khẽ vẩy tay, hồ lại biến mất.
- Giờ ngươi thấy chưa? Tất cả những gì ngươi thấy trong đều là sự thật đấy
Dù nghe thấy những gì Tuyết nói, nhưng ta vẫn lặng im không nói gì. Một chút hạnh phúc vì những gì ta thấy không phải sự thật, rằng Hoàng Thần chưa bao giờ phản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-hau-nghich-ngom-cua-ta/89611/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.