Edit: PT a.k.a Ring.
“Hừ, ta quản lão là ai.” Điền Triết dưc hừ lạnh một tiếng, Thư Dao thấy khách nhân xung quanh đã chạy gần hết, liền tìm một chỗ tương đối sạch sẽ ngồi xuống.
“Thanh niên cũng không nên manh động a.” Lão đầu vừa nói vừa bay nhanh đến ném thứ gì đó vào Điền Triết Dực.
Điền Triết Dực cười lạnh một tiếng, trong chớp mắt, mấy thứ bụi phấn kia bay ngược trở lại, chỉ nghe một tiếng kêu đau đớn, lão nhân kia đã ngã xuống.
Tất cả đều phát sinh chỉ trong nháy mắt, cằm Thư Dao rớt xuống, một chút cũng không rõ chuyện gì vừa xảy ra. Nhìn lão đầu lăn trên mặt đất, nam nhân trẻ tuổi kia liền chạy đến ngồi xuống bên cạnh lão.
Không bao lâu, trên người lão đầu đã nổi lên điểm đỏ, có vẻ vô cùng thống khổ, mũi hồng của lão lại càng đỏ lên. Nam nhân trẻ tuổi thấy vậy, từ trong lòng lấy ra một bình sứ đặt dưới mũi lão.
Điền Triết Dực nhìn tất cả cũng không ngăn cản, lão đầu lại phi hướng hắn một độc châm. Bất quá tốc độ của lão đối với hắn chỉ như vứt một cánh hoa, cho nên hắn nhanh chóng đẩy độc châm trở lại.
Nhìn bộ dạng lão đầu đã từ từ bình phục, Điền Triết Dực lạnh lùng nói: “Hiện tại chúng ta nên nói chính sự rồi.”
“Không ngờ ta lăn lộn giang hồ lâu như vậy, hôm nay lại thua độc của chính mình.” Mấy nốt đỏ trên người lão đầu còn chưa lặn hết, nhưng thân thể tựa hồ đã ổn định.
“Bớt nói nhảm đi, đem giải dược của bí dược lấy ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-hau-phuc-hac-cua-tram/401418/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.