Edit: PT a.k.a Ring.
“À” Điền Triết Dực đáp một tiếng, liền rời đi.
Nhìn Điền Triết Dực cứ đạm nhiên như vậy ly khai, lần này đến phiên Thư Dao trợn tròn mắt.
“Ta #$$^%@&” Thư Dao thấp giọng chửi bới, cô vốn không nên nghe lời Hạo Trạch, nghĩ Điền Triết Dực cũng có gì đó với cô.
Mà Hạo Trạch ở bên ngoài nhìn lén đã trực tiếp đập đầu vào vách, làm sao mà trên đời còn có nam nhân lờ mờ như vậy chứ. Thấy Điền Triết Dực, hắn lập tức đi tới.
“Ta nói lão đại, ngươi nếu đã thích Thư Dao rồi, sao còn không chịu biểu hiện ra chứ?”
Điền Triết Dực quay đầu lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn Hạo Trạch, không lên tiếng.
“Người ta tốt xấu gì cũng là một cô nương, không lẽ muốn người ta mở miệng trước sao? Đại lão gia nói thích một tiếng cũng không chết a.” Hạo Trạch xem thường nhìn Điền Triết Dực, hai người thật vất vả có chút khởi sắc, nếu lúc này lại xảy ra chuyện gì, những ngày còn lại của hắn sẽ không được dễ chịu a.
Hắn suy nghĩ chỉ cần hai người Thư Dao cùng Điền Triết Dực hòa hảo, an toàn của hắn sẽ được đảm bảo. Nếu không lấy tính tình của Điền Triết Dực, không vui liền khiến người ta sống dở chết dở.
“Ta nếu nói thích nàng, nàng sẽ không vặn vẹo nữa chứ?” Thanh âm trầm thấp của Điền Triết Dực hỏi.
“Đúng vậy, ta thấy Thư Dao rõ ràng có hảo cảm với ngươi. Ngươi nên nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, à không, nên rèn sắt khi còn nóng.” Hạo Trạch cười mỉa đổi giọng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-hau-phuc-hac-cua-tram/401446/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.