Lúc tỉnh lại, Hiểu Tuyết đảo mắt nhìn bốn phía không thấy nam nhân đã cùng mình đêm qua mới từ từ ngồi dậy.
Cảm giác được toàn thân đau nhức, vừa khởi động lại không thể không nằm xuống…
“Ai!” Trên thân thể vẫn còn lưu lại dấu vết sở hữu của con người bá đạo kia… Nhớ lại chuyện đêm qua quả thật khiến người ta không khỏi đỏ mặt.
Nghỉ ngơi một hồi, Hiểu Tuyết miễn cưỡng dời khỏi giường, có điều thân thể không chịu được ngã xuống!
– A! – Nàng bối rối giãy rụa, đột nhiên bị một cỗ kình lực túm lấy, nàng chỉ cảm thấy hoa mắt, đơi phục hồi lại thì đã ở bên mình Trần Ngự Phong.
Thanh âm trầm thấp của nam nhân bên tai vang lên:
– Ái phi của ta thật vụng về a!
– Ta… ta… – Hiểu Tuyết ngả vào lồng ngực đầy đặn của hắn. Trống ngực đạp thùm thụp.
– Hoàng thượng, người không phải đi rồi sao?
– Muốn ta rời đi sao? – Trần Ngự Phong xấu xa cắn nhẹ lên cổ nàng trêu đùa, bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn khắp cơ thể kiều diễm.
– Người hôm nay không thiết triều sao? – Thanh âm cuối cùng càng ngày càng nhỏ, nàng rùng mình nhận ra vệt tối lướt nhẹ dưới đáy đôi mắt hổ phách. Hỏng rồi, nếu chọc giận hắn thì nguy.
– Được! – Văn Đế lạnh lùng buông nàng ra tiến về phía cửa – Ta không miễn cưỡng nàng!
Giọng hắn cất lên lạnh nhạt tựa băng tuyết nghìn năm, ánh nhìn trở lại dửng dưng lạnh lẽo. Nàng suýt bị hắn dọa chết!
– Ta đi đây!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Từ đó, Văn Đế không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-hau-tieu-ho-ly/2420495/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.