Trên bàn, ánh sáng từ nến phát ra nhợt nhạt mà ấm áp, Thiển Thư mở to mắt, dư quang nơi khoé mắt thoáng nhìn người bên cạnh ngủ yên.
Là Đức phi nương nương! Thiển Thư không biết hiện tại là thời điểm nào, nàng máy móc quay đầu đến, Đức phi hai tay đặt ở bụng ngủ thật an tường.
Theo tầm mắt rõ dần, Thiển Thư xác định được chỗ nàng đang ở là nơi nào.
Là tẩm cung của nương nương.
Thiển Thư ức chế nội tâm ngo ngoe động đậy, cẩn thận từ bên giường ngồi dậy.
Nàng không thể tin được, sinh thời còn có thể ngủ bên cạnh nương nương.
Người mình thích ngủ gần trong gang tấc, Thiển Thư nhìn Đức phi thật lâu, trong ánh mắt bao hàm si tình.
Nàng nâng tay, đầu ngón tay dừng lại trên thái dương của Đức phi.
Nghĩ nghĩ, thế nào đụng vào mặt của nàng, vẽ lại bộ dáng của nàng.
Thiển Thư cắn môi dưới, hô hấp dần dần tăng thêm, nàng khắc chế cổ họng không được xúc động mà gây nên âm thanh.
Nếu có thể, thật muốn tiếp tục mê man.
Ít nhất là kề bên cạnh như thế này.
Thiển Thư che miệng, nước mắt tuôi rơi, mang theo không biết là tiếc nuối hay là nhận mệnh, thê lương bi ai tha thiết khóc trong một góc, bả vai vì nức nở mà hơi run run.
Nghĩ nghĩ, vẫn đều muốn bồi bên người nương nương.
Thiển Thư cúi đầu đến gần, đau lòng khó có thể kìm nén.
Vì cái gì nàng lại là một nô tỳ hèn mọn? Vì cái gì nàng không có biện pháp thời khắc đều bồi bên người nương nương?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-hau-vi-thuong-khuynh-phi-niem/171039/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.