“A, nàng chính là Thính Tuyết! Tùy tiện lấy nha hoàn nào trong La phủ ra cũng xinh đẹp hơn nàng, ách... Ánh mắt này nhìn thế nào cũng không đủ lanh lợi, ơ, tay chân thật to lớn!”
Trong phòng bếp La phủ, Thần Quang không nói tiếng nào bưng một chén cháo yến cúi người với Diêu đại nương, chậm rãi thối lui khỏi.
Diêu đại nương không coi ai ra gì bình phẩm nàng từ đầu đến chân với người làm bên cạnh.
Không ai hiểu vì sao La Tam công tử lại chỉ nhìn trúng người hầu quét dọn này ở trong ngàn vạn nô lệ xinh đẹp. Thậm chí an bài nàng ở bên trong uyển, thường xuyên ra vào phòng của công tử, dâng hương quét bụi, làm chuyện Thụy nhi cô nương mới xứng làm.
Thần Quang đặt chén cháo tổ yến bằng sứ lên bàn thì Diệu Đảm đang dựa vào ngực La Trường Khanh khóc thút thít, “Tử Khiên ca ca, cầu xin ngươi đừng làm khó Triêu Mặc, hắn vẫn còn con nít, không hiểu chuyện.”
Tình cảnh này có chút quen mắt, nàng đã từng quỳ gối hoa, ôm chân thiếu niên thật chặt, mặc cho mưa to bàng bạc tưới qua áo, “Tử Khiên ca ca, cứu phụ thân đại nhân, cứu ta!”
Cười nhạt, Thần Quang đặt chén muỗng chỉnh tề.
Đối với Ngũ hoàng tử Triêu Mặc, Thần Quang có chút ấn tượng, bướng bỉnh ngu dốt, bị Đế Quân xem thường. Kể từ mẹ của hắn, Đoan Tĩnh hoàng hậu chết bất đắc kỳ tử ở lãnh cung, liền thay đổi thành một con ngựa hoang không cương, dùng lời nói của Đế Quân chính là thích ăn không thích làm, sống không lý tưởng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-hau-xinh-dep-ac-doc/2311015/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.