Bạch Nguyệt Diệu thật là một nam tử vô sỉ! Hắn đề phòng ca ca của hắn như vậy đơn giản chính là vì tranh quyền đoạt vị! Hèn hạ! Bạch Tinh Ngân tại sao phải cùng Bạch Nguyệt Diệu hòa thuận chứ? Ta thật không rõ, ta thật sự lo sợ Bạch Tinh Ngân sẽ bị Bạch Nguyệt Diệu đùa chơi đến chết! Ta biết rồi, ta nghĩ Bạch Tinh Ngân và Bạch Nguyệt Diệu nhất định là huynh đệ cùng một mẹ, nên mới phải cùng Bạch Nguyệt Diệu hòa thuận như thế.
Phong lưu, âm hiểm, hèn hạ, vô sỉ! Bạch Nguyệt Diệu này nói thẳng ra là một chút tốt đẹp cũng không có.
“Nghe cho kỹ, ta không phải là người của Đại hoàng tử, ta cũng không biết Đại hoàng tử là ai, nếu ta có nửa câu dối trá lập tức bị trờiđánh chết! Bây giờ ngươi có thể cho ta đi chưa?” Ta nói xong tay của hắn cũng buông lỏng ra, ta biết cổ đại rất quan tâm chuyện thề độc, cho nên ta thề độc, hắn khẳng định nên tin tưởng ta chứ?
“Có thể!” Bạch Nguyệt Diệu nói xong lập tức xuống giường.
“Còn một chuyện ta muốn ngươi thề!”
“A, ngươi có quyền gì ra lệnh cho ta?” Hắn khinh thường đáp trả ta..., sau đó ta nghe tiếng quần áo lay động, ta biết hắn cũng mặc quần áo tử tế. Ta bao quanh chăn chuyển hướng về hắn.
“Một lời thề rất đơn giản, coi như là bồi thường vì ngươi nghi ngờ ta, thế nào?”
Hắn nhìn ta một cái, sau đó lộ ra một nụ cười khinh thường, thật không ngờ, loại nam tử ti tiện này lại có thể cười khinh thường ta?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-khong-hu-phi-khong-thuong/403426/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.