“Đau...” Lam Điệp Nhi nằm trên giường kêu lên rên rỉ.
Giờ phút này, Bạch Nguyệt Diệu nằm bên cạnh Lam Điệp Nhi, nghe tiếng rên rỉ của Lam Điệp Nhi, Bạch Nguyệt Diệu căn bản không biết phải làm thế nào nữa, hắn vội vàng nắm lấy hai tay của Lam Điệp Nhi khẩn trương hỏi: “Điệp Nhi, đau ở đâu hả Điệp Nhi?”
Nghe âm thanh của Bạch Nguyệt Diệu, ta chậm rãi mở mắt ra, ha ha, thấy được gương mặt tuấn mỹ của Bạch Nguyệt Diệu, ta cảm thấy khắp người như không còn đau đớn nữa.
“Ha ha, cũng không còn đau nữa rồi.” Ta hơi cười cười, Bạch Nguyệt Diệu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đôi tay của hắn từ từ nới lỏng tay của ta ra.
“Điệp Nhi, thật xin lỗi.” Bạch Nguyệt Diệu nói xong nghiêng thân người nhìn về phía ta, trong ánh mắt tràn đầy áy náy, ta thật sự không ngờ, tại sao hắn phải nói lời xin lỗi với ta. Nhưng mà, ta muốn hóa giảm bớt lòng áy náy của hắn.
Ta nhìn hắn cười, sau đó di chuyển thân thể đau đớn từ từ dựa vào Bạch Nguyệt Diệu, mà môi của ta cũng dừng ở trên môi Bạch Nguyệt Diệu, nhưng nụ hôn lần này cũng không phải là chuồn chuồn lướt nước, mà là một nụ hôn sâu, đầu lưỡi của ta luồn vào trong miệng Bạch Nguyệt Diệu, Bạch Nguyệt Diệu cũng rất phối hợp, đầu lưỡi quấn vòng đầu lưỡi của ta, ta có thể nghe rõ được hơi thở không đều của Bạch Nguyệt Diệu, môi của ta và hắn mới từ từ tách ra.
Hai gò má hắn hơi phiếm hồng, vẻ mặt cũng khôi phục lại vẻ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-khong-hu-phi-khong-thuong/403810/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.