“Nương nương chớ sợ.”
Nghiêm Tiêu Hàn từ ngoài cửa đi vào, thi lễ với nàng rồi bảo Nguyên Chấn đóng kỹ cửa lại, sau đó đi tới trước giường, cúi đầu kiểm tra tình trạng của Trường Trì đế.
Phó Lăng nhận ra Nghiêm Tiêu Hàn. Cảm xúc của nàng đối với người này hết sức phức tạp, nàng biết hắn từng giúp mình, nhưng cũng hận hắn vấy bẩn huynh trưởng của mình, hơn nữa vì chột dạ nên giọng điệu có phần hoảng loạn: “Ngươi tới làm gì?”
“Đến giúp người một tay,” Nghiêm Tiêu Hàn bình tĩnh nói, “Người là mẫu hậu của thái tử, đừng nên dính vào vết nhơ hành thích này thì hơn.”
Phó Lăng kinh ngạc: “Ngươi…..”
“Nương nương quên rồi sao? Bên cạnh nương nương có người của vi thần.” Nghiêm Tiêu Hàn mở nắp lư hương, đổ hương mới vào. Sau đó điềm nhiên giải thích: “Dù không cần người động thủ, đại nạn của hoàng thượng cũng đến trong đêm nay thôi. Việc ô uế để lại tiếng xấu muôn đời thế này, để thần làm là được, đừng làm bẩn tay người.”
Ngữ khí và thần thái của hắn khiến người ta sinh ra cảm giác tin cậy. Phó Lăng kinh ngạc nhìn đồ tang hắn mặc trên người, vừa ngộ ra lại vừa không dám tin, lẩm bẩm nói: “Bệnh của hoàng thượng….. là do ngươi gây ra? Là vì….. huynh ấy sao?”
Mùi hương thanh lãnh tỏa ra theo mõm thú trên lư hương, hòa trộn với mùi thuốc mục nát và noãn hương ấm áp, người như bỗng chốc từ trong nhà đi tới giữa màn băng tuyết ngập trời.
Trên giường, Trường Trì đế co giật tứ chi, hô hấp dồn dập, cổ họng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-kim-dai/927608/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.