Nhất tướng công thành vạn cốt khô, đằng sau những bức tranh công thần treo cao trên Hoàng Kim đài và Kỳ Lân điện, có những ánh lửa chập chờn lay dộng, có vô số vong hồn khóc lóc thét gào.
(Nhất tướng công thành vạn cốt khô: thành công của một vị tướng đều phải đánh đổi bằng tính mạng của hàng vạn binh sĩ.)
Phó Thâm than thở: “Đúng là tạo nghiệt.”
Đoàn Quy Hồng suýt nữa tức ngã ngửa, ông cả giận nói: “Hai phe đối chọi, ngươi không chết thì ta vong, ngươi cảm thấy bọn chúng đáng thương, thế sao không nghĩ đến những dân chúng vô tội bỏ mạng dưới tay Thát tử! Ngươi mềm yếu như vậy, tương lai sao có thể làm đại sự được!”
“Ồ?” Phó Thâm kéo dài giọng, “Bảo vệ quốc gia, người không phạm ta ta không phạm người, chẳng phải đã làm được rồi sao? Vương gia đang nói tới đại sự gì vậy?”
“Ngươi!” Đoàn Quy Hồng nghẹn lời, chỉ tiếc rèn sắt chẳng thành thép, tức giận chỉ vào mũi y mà mắng: “Ăn cháo đá bát, hoàng thượng hận không thể khiến ngươi chết ở ải Thanh Sa mà ngươi còn muốn thay lão thủ vệ biên cương? Dù trấn giữ một phương, tự lập làm vương cũng còn hơn đứng dưới trướng lão, ngươi có hiểu hay không?!”
“Trấn giữ một phương, tự lập làm vương.” Phó Thâm lặp lại tám chữ này, “Giống như vương gia sao?”
Y hỏi một câu vô dụng rồi thẳng thắn nói tiếp: “Xứ Tây Nam trời cao hoàng đế xa, bách tính các tộc sống trộn lẫn, độ trung thành với trung ương có hạn, ngài ở kinh doanh Tây Nam nhiều năm, cây to rễ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-kim-dai/927635/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.