"Có thật không? Hoàng huynh muốn trở về rồi? Chết tiệt ! Như thế nào lại trở về sớm như vậy . Hừ! Trước khi hắn quay về ta phải chơi cho đã mới được . Trần tổng quản. . . Cám ơn ngươi đã nhắc nhở ta , ta chính là bị đi lạc a!" Nàng khó khăn lắm mới có thể ra ngoài một chuyến không quậy phá một phen thì không phải là phí công vô ích sao ? Muốn nàng quay về , hừ ...còn lâu...
Một trận gió gào thét mà qua, Trần tổng quản đã không nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của vị công chúa kia.
Cạch cạch cạch... Tả Phỉ Ngạn đạp xe thật có thể đem so với Phong Hỏa Luân của Na Tra a , thậm trí còn nhanh hơn vài phần.
"Công chúa, ngươi xác định hôm nay đến nơi này đi dạo?" Thủy Điệp giọng nói có chút run rẩy đặt câu hỏi , thân thể cũng nhịn không được có chút lạnh run . Tại sao công chúa có thể nghĩ đến nơi này nga ?
"Là nơi này, làm sao ? Cái chỗ này có vấn đề gì sao?" Tả Phỉ Nhạn giảo hoạt cười một tiếng, nơi này nàng nghĩ đến đã lâu rồi, nhưng là vẫn không có cơ hội . Nguyên nhân rất đơn giản, nơi này có người bao phủ, mà cái người bao phủ kia hiện tại ở ngoài cung, cho nên nàng có thể tha hồ đi vào tìm tòi .
"Công chúa, ta nói ngài đừng đi vào thì tốt hơn a." Thủy Liên dịu dàng lôi kéo đuôi xe , ý định muốn ngăn cản Tả Phỉ Ngạn tiến thêm một bước tiến vào . Nếu như không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-muoi-cua-tram-khong-cho-phep-dung/249269/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.