" Vương gia! Người đáng ghét! " Diệp Vũ cố nén ghê tởm, vẻ mặt hờn dỗi vỗ Chu Lăng Thần một cái.
Chu Lăng Thần hơi hơi nhíu mi, lại thấy nàng bất động thanh sắc kéo lại xiêm y của mình.
( Chị kéo quần áo của chị ấy, không phải anh! Đừng nhầm!)
" Vương gia, người hiểu nhầm nô tài! Nô tài trước đó làm việc này, này thật ra đều là vì Vương gia..." Diệp Vũ cố ra vẻ, nhưng mà được một chút... liền thấy Chu Lăng Thần tươi cười!
Giống như hiểu rõ hết thảy!
Diệp Vũ trong lòng chợt lạnh, hơn nửa ngày mới thốt ra được:
" Chân a! "
Nếu như Lưu Hành ở trong này, chỉ sợ sẽ chỉ thẳng mặt Diệp Vũ, nói nàng nói hươu nói vượn.
Hạc Đỉnh Hồng kia có thể trị chân? Hắn cũng hơn trời quá đi?
Vốn là Chu Lăng Thần đến để thăm dò thực hư của nàng, thấy thế hơi cong khóe môi:
" Nga? "
Khuôn mặt tà tứ kia, quả thật là đui mù con ngươi người ta đi!
Diệp Vũ hơi giật mình, sau đó không ngừng gật đầu, trịnh trọng nói:
" Nói ra Vương gia có thể không tin, thời điểm nô tài rơi xuống huyền nhai, được một lão đạo nhân tóc bạc cứu giúp, nói nô tài có tuệ căn, một thân bản lĩnh của hắn đều truyền cho nô tài..."
Ăn nói lung tung, vô căn cứ.
Diệp Vũ nói dối đến một cái chớp mắt cũng không có.
" Nô tài vốn thân phận thấp kém, học... cái này cũng không có ích lợi gì a? Cho đến khi nô tài gặp được Vương gia, lúc này mới hiểu được, nguyên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-phi-chin-nghin-tuoi-hoang-phi-cuu-thien-tue/2353095/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.