Yên tĩnh.
Mọi người đều không dám tin mà nhìn nàng.
Đời ai lại có tên nô tài chĩa kiếm vào hoàng tử!
" Cạch..." Dưới chân nàng hơi loạng choạng, rượu vào nửa người, có chút mơ hồ không tỉnh.
" Chu Mặc Ngân." Nàng nhếch miệng, mang theo châm chọc.
" Ngươi có biết bị chó cắn, hức!, cảm giác nó như thế nào không?"
Chu Mặc Ngân sắc mặt xanh mét, nghe xong lời nàng cùng với tư thái kia, suýt không nhịn được mà rút kiếm!
" Điện hạ!" May mà Bạch Ngọc Hằng bên cạnh túm hắn lại.
Vẻ mặt Bạch Ngọc Hằng cũng không tốt mấy, quét mắt nhìn Hoa Ngu, tức giận nói:
" Ngươi đang làm cái gì?!"
Hoa Ngu cũng mặc kệ hắn nói, quay đầu, có chút không đứng đắn.
" Ghê tởm!" Nàng nhíu mày, nhả ra hai từ.
" Nhưng mà... chó là súc sinh, mà người, không nên cùng súc sinh chấp nhặt." Nàng lẩm bẩm, trong mắt lóe ra xảo quyệt.
Thực không khỏi khiến người ta nghĩ rằng không phải nàng đang uống rượu, mà là đang giả điên.
" Đúng lúc! Phải bảo súc sinh này không nên đi cắn người lung tung, ngươi thấy xem có phải không, hắc hắc?" (dịch đại)
Nàng híp mắt, trong tay vẫn cầm kiếm.
Tuy rằng kiếm không đâm đến, nhưng Chu Mặc Ngân hoàn toàn bị chọc giận.
Nàng ta đổi cách mắng hắn!
" Có điều... súc sinh chung quy vẫn là súc sinh, cùng nó dây dưa nhiều, có khi nào cũng biến thành súc sinh không?!" Nàng cười nhạo một tiếng, đong đưa thanh kiếm, lại hướng đến đầu Chu Mặc Ngân.
Những người xung quanh không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-phi-chin-nghin-tuoi-hoang-phi-cuu-thien-tue/2353288/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.