Nàng muốn tiếp nhận, thuận tiện trốn khỏi Chu Lăng Thần.
Đương nhiên Chu Lăng Thần cũng không cho nàng cơ hội này.
" A!" Đã vậy còn kéo tay nàng lại.
" Vương, Vương gia! Không phải ngài bảo nô tài mặc lại quần áo sao?!" Hoa Ngu đập vào ngực hắn, thái dương ẩn ẩn đau, đè thấp giọng nói.
Trong lòng nàng lại đang cực kỳ phun trào: Tên có bệnh!
" Ô uế, không cần mặc." Chu Lăng Thần cúi người, đối diện với ánh mắt của nàng, đôi mắt kia, âm u vô cùng.
Trong lòng Hoa Ngu bị hắn làm cho nhảy dựng, hắn, tựa như thấu hiểu tất cả.
Đang nghĩ ngợi, đã thấy Chu Lăng Thần nhận lấy áo choàng, khoác lên người nàng.
Áo choàng này màu đen, không có bất kỳ hoa văn gì, áo rộng thùng thình, cơ hồ bao chùm cả người Hoa Ngu.
Hoa Ngu nhìn lướt qua, liền biết đây là áo choàng của ai.
Khóe môi khẽ giật giật, không ngờ áo choàng rơi xuống đất thì bẩn, qua tay hắn thì sạch sao?
Tên này...
Chỉ là nàng không chú ý tới, động tác này Chu Lăng Thần thực sự khiến Chu Mặc Ngân bạo phát.
" Tứ điện hạ!" Bạch Ngọc Hằng nhíu mày thật chặt, " Người bình tĩnh một chút, lúc này không thể cùng Ung Thân Vương xung đột!"
Hắn cũng không biết Chu Mặc Ngân tức giận vì cái gì.
" Răng rắc." Chu Mặc Ngân nhắm mắt lại, nắm chặt quyền, thậm chí còn phát ra âm thanh.
Bạch Ngọc Hằng thấy cảnh này, càng cảm thấy khó hiểu.
Lại nói đến nô tài Hoa Ngu này, mặc dù hầu hạ ở bên cạnh hắn (CMN) lâu như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-phi-chin-nghin-tuoi-hoang-phi-cuu-thien-tue/2353302/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.