" Dùng sai người, làm cho đại thần triều đình tâm đều rét lạnh, cái đó là cái sai của hoàng đệ. " Chu Duệ ngẩng cao đầu nói. Hắn ngạo nghễ đứng phía dưới, cao cao tại thượng, căn bản không để Chu Lăng Thần vào trong mắt.
Chu Lăng Thần sau khi đăng cơ có phong vương cho mấy vị huynh đệ còn lại. Chu Duệ phong làm Hằng vương, Chu Mặc Ngân là Sở vương.
Xem ra, phong vương đâu thể thỏa mãn nổi dã tâm của hai người kia.
Trong triều không một kẻ nào dám hé răng. Chỉ trích sai lầm của Hoàng đế, Chu Duệ có thể, nhưng bọn hắn không thể a! Bây giờ mở miệng nhầm lẫn một từ thôi cũng có thể gây họa sát thân, chả phải chuyện gì tốt.
Không khí quỷ dị, chỉ nghe thấy âm thanh nghẹn ngào của Chu đại nhân.
" Hiện giờ nô tài này làm ra chuyện như vậy, tính ra cũng là do hoàng đệ quản giáo không nghiêm. Chu đại nhân tốt xấu gì cũng là lão thần, khi phụ hoàng tại thế còn trọng dụng hắn, bây giờ bị một nô tài nhỏ bé đè đầu cưỡi cổ, phụ hoàng trên trời có linh thiêng không biết sẽ nghĩ gì... "
" Lớn mật! " Chu Duệ càng nói càng khó nghe, nhưng nào có ai dám ho he nửa lời. Đâu ngờ đột nhiên trên điện truyền đến tiếng quát. Đám người kinh ngạc, ngẩng đầu...
Người nói... là Hoa Ngu.
Bọn hắn choáng a! Đến cả Chu Duệ còn cảm thấy giật mình. Đây là trên triều, Hoa Ngu đang bị công kích tứ phía còn dám lên tiếng đánh gãy lời hắn.
Quá hoang đường rồi!
"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-phi-chin-nghin-tuoi-hoang-phi-cuu-thien-tue/2353406/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.