Không gian như một mảng huyết hồng, chiến hữu xưa kia sôi nổi cùng mình nay đã trở thành oan hồn trong tay địch nhân.
Khóe mắt "hắn" như vỡ nứt, toàn thân như bị thiêu rụi bởi ngọn lửa điêu tàn. "Hắn" như nỏ mạnh đã hết đà, tứ cố vô thân, chờ đợi "hắn", chỉ là một tử lộ cô độc.
Sớm muộn gì nó cũng đến thôi.
Tiếng đàn thê lương, ai oán, mang theo một loại bi thương không nói lên lời. Chỉ nghe thôi cũng khiến người kìm lòng không được mà lã chã rơi lệ, hận không thể xông lên mà cứu vớt vị tướng quân kia ra khỏi bầy sói đang rình mồi!
" Tang! " Bi thảm, nhưng quyết tuyệt.
Đúng lúc cảm xúc dâng lên đến đỉnh điểm thì Hoa Ngu đột nhiên dừng tay!
Một điều mà không ai ngờ đến.
Khi nàng thu tay lại, rất nhiều người vẫn chìm trong bầu không khí thê lương kia, không cách nào thoát ra được. Tiếng đàn không còn, nhưng những hình ảnh kia vẫn còn hiện hữu. Tất cả mọi người trong Bạch Ngọc các, ai nấy đều như ngừng lại.
" Như thế nào? " Hoa Ngu ngồi trước Nguyệt Tâm cầm, một tay chống cằm, trong mắt hiện lên ý cười lạnh lẽo, như kẻ trên cao mà nhìn xuống chúng sinh dưới đài.
Giọng nói của nàng như một sợi dây kéo tất cả ra khỏi cảm xúc bi thương kia. Dù đã hồi thần, nhưng trên mặt ai cũng mang nét buồn bã. Người người hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều thở dài đáng tiếc.
Hoa Ngu đúng là khiến cho người ta chán ghét mà, nào có ai đánh đàn mới được một nửa,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-phi-chin-nghin-tuoi-hoang-phi-cuu-thien-tue/2353562/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.