Hoàng huynh cho người đến mời, thần đệ sao lại dám không đến?Ngao Minh Dạ ngồi tại chỗ, thản nhiên nói, nhưng sắc mặt là một mảnh lạnh lùng.
Hoàng Thượng khóe mắt giãn ra.
Đám người cũng đi theo khóe mắt cũng giật một cái, đùa gì thế, Ngao Minh Dạ ngươi còn nói không dám? Trước đó mỗi lần đến yến hội, Hoàng Thượng cho mời nhưng hắn không thèm đi, còn nói không dám kháng chỉ, cái này không phải là lời bịa đặt sao?
Nhưng không một người nào dám phách lối vạch trần, trừ phi người đó không muốn sống nữa
Khụ khụ, có đúng không?Hoàng Thượng ho khan hai tiếng, trên mặt hiền lành cười cười, nhưng đáy mắt là một mảnh thâm trầm.
Mọi người tiếp tục, coi ta không tồn tại là đượcNgao Minh Dạ nhướng mày, nhìn lướt qua đám người dang ngồi dưới, lập tức lại thu hồi ánh mắt lạnh lùng nói.
Ngao Minh Dạ thốt ra lời này, bầu không khí càng thêm lúng túng.
Hoàng Bắc Hạ ngược lại có chút im lặng cười một tiếng, khối băng lớn như thế, người ta đang nghĩ có không muốn nhìn cũng không được.
Chỉ là nụ cười này vừa vặn va ngay vào ánh mắt của Nao Minh Dạ, đối đầu với cặp mắt như một nước hồ thâm trầm của Ngao Minh Dạ, Hoàng Bắc Hạ trong nháy mắt cứng đờ, nhưng rất nhanh phản ứng trở lại, cúi đầu xuống làm bộ đang ăn, mà Ngao Minh Dạ vẫn tiếp tục lạnh như băng nhìn nàng, chỉ là lúc Hoàng Bắc Hạ ngẩng đầu lên, phát hiện Ngao Minh Dạ chỉ đang ngồi tại chỗ uống rượu, tựa hồ như chưa từng chú ý tới Hoàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-phi-gia-dao-minh-vuong-cuong-sung-the/2198085/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.