Vừa mong đợi đồng thời lại vẫn thấp thỏm với tương lai, chút tâm tư nhỏ này của A Lạc Lan, Tiết Tịnh Kỳ không cần nghĩ cũng có thể hiểu được rõ ràng.
Cô biết nữ nhân xấu xa trong miệng A Lạc Lan là ai, từ đầu nói chuyện với Triết Tông, cô đã hiểu được rõ ràng căn nguyên mọi chuyện rồi, cô rất đồng tình với vận mệnh của A Lạc Lan, nhưng đây âu cũng là chuyện không thể tránh khỏi.
“Tự tại nhàn nhã sống qua ngày, đây mới là khao khát lớn nhất của con người.” A Lạc Lan, hy vọng thật sự có một ngày cô có thể tự tại nhàn nhã mà sống, không còn bị trói buộc bởi thế gian nữa.
Tiết Tịnh kỳ khẽ chau mày, thở ra một hơi.
Ngày mùa đông thường tối sớm, vừa mới bước vào trong phòng nói được mấy câu, bên ngoài đã dần dần chuyển tối, màn mây đen che phủ bầu trời, khiến mảnh trời vốn sáng sủa nhuộm một màu u ám.
Đây chính là buổi tối mùa đông nơi kinh thành.
Là tiết trời Tiết Tịnh Kỳ quen đến không thể quen hơn được nữa, mỗi khi màn đêm buông xuống, cô lại ngồi trên bậc tam cấp trước nhà, vừa ngắm tuyết vừa đợi Thích Mặc Thanh xử lý xong công chuyện trở về.
Mà Thích Mặc Thanh mỗi lần thấy cô như thế, đều sẽ vừa đau lòng vừa tức giận kéo tay cô nhét vào trong y phục mình sưởi ấm, mắng cô ngốc nghếch.
Chỉ là, chút ấm áp ít ỏi ngày ấy, đã không chút lưu tình tan biến hết rồi, chỉ còn hồi ức ở lại thôi.
“Công chúa, chúng ta được Thái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-phi-nhat-tieu-khuynh-thanh/2407926/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.