Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, đã có hơn vạn dân đói chạy đến phủ Thụy Bình Quận vương, gia nhập vào quân phản loạn.
Trong cung cũng bắt đầu không còn yên tĩnh.
Ngay cả những thị vệ khoác áo giáp, cầm trường thương, từng trung thành tuyệt đối, bây giờ khi đi tuần tra ánh mắt cũng d.a.o động không yên.
Lý Thừa Chí chưa bao giờ để lộ cảm xúc ra ngoài.
Nhưng ta rõ ràng nhìn thấy—
Mới chỉ vừa qua tuổi hai mươi, trên mái tóc hắn đã lấm tấm sợi bạc.
Nhìn thấy chúng, lòng ta đau nhói như d.a.o cắt.
Làm hoàng đế, hắn còn kiên cường hơn bất cứ ai.
Chẳng qua, đó chính là điều mà đám phản loạn mong muốn nhất.
Họ muốn vắt kiệt sức lực của hắn, khiến hắn chìm vào tuyệt vọng, kiệt quệ đến khi ngã gục.
Đến lúc đó, đảo lộn thiên hạ, soán đoạt giang sơn, chỉ còn là chuyện một sớm một chiều.
Những ngày ấy, ta tự nhốt mình trong tẩm cung, điên cuồng lật từng trang sử sách mà ta mang vào cung.
Từ Sử Ký đến Chiến Quốc Sách, từ Tư Trị Thông Giám, ta cứ thế đọc hết quyển này đến quyển khác, cho đến khi một lớp bụi dày phủ trên bàn tay run rẩy của ta.
Ta muốn tìm kiếm một con đường sống.
Nhưng trong những trang sử ấy, chỉ có m.á.u và nước mắt.
Hầu hết các vị hoàng đế bị lật đổ, đều có kết cục thảm khốc vô cùng.
Quyển sách mỏng nhẹ trong tay, giờ nặng tựa nghìn cân, đè lên ta một cảm giác lạnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-quy-phi-mac-chung-so-giao-tiep/2714444/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.