Nghe thấy thanh âm Tiết Dương, Hiểu Tinh Trần trong lòng trầm xuống.
Sợ hắn làm gì đến Tống Lam, Hiểu Tinh Trần vô ý thức tiến lên vài bước, đứng chắn trước người hảo hữu.
Tiết Dương lạnh nhạt nhìn hai người, rõ ràng một kẻ đã chẳng còn năng lực chống đỡ, kẻ kia lại là một cỗ hung thi, nhưng vẫn cứ cố chấp đứng chung một phe, cả căn phòng u ám, cứ như chính hắn mới là kẻ dư thừa.
Giận đến tức cười, Tiết Dương nói: "Tống đạo trưởng rõ ràng đã là một cỗ hung thi không có ý thức, lại vẫn bị khí tức của ngươi hấp dẫn đến đây, giao tình này đúng là cảm động, các ngươi có muốn ôm nhau luôn không hả..?"
Thanh âm Tiết Dương bén nhọn quái dị như đao sắc cắt vào lỗ tai.
Hiểu Tinh Trần cho tới bây giờ đều đoán không ra ý định tiếp theo của Tiết Dương, chỉ có thể trầm giọng cẩn thận nói: "Ngươi muốn làm gì?"
"Chẳng làm gì cả." Tiết Dương nói, "Đừng nghĩ ta giống như rất ti tiện vậy."
Tiết Dương lười biếng nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên cười âm độc. Hắn nhìn Hiểu Tinh Trần, cả người rõ ràng chẳng còn chút công lực, lại vọng tưởng bảo hộ một cỗ hung thi, đúng là nực cười. Y cho rằng bản thân có thể ư?
Tiết Dương hai mắt sáng rực: "Chỉ là đáng tiếc, ta sẽ không cho các ngươi cơ hội này."
Nói xong Tiết Dương vỗ tay một tiếng, Tống Lam nhận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-thanh-tu/1930061/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.