Hoắc Nghiễn Trưng thấy nàng ngẩn người một hồi lâu rồi mà hồn vẫn chưa quay về.
Hắn vươn tay kéo cửa sổ xe ra, trông thấy một hàng người đứng trước cửa phủ, nhất là khi nhìn thấy dung mạo của nữ nhân đứng đầu, ánh mắt bắt đầu trở nên lạnh lẽo.
Bỗng nghe thấy tiếng động ở cửa sổ vang lên bịch một tiếng, cửa sổ đã rơi xuống.
Mục Đào Đào nhìn sang Hoắc Nghiễn Trưng, thấy hắn im lặng, nàng cũng chẳng nói thêm gì, giẫm lên bậc xe đi ra ngoài.
Hoắc Nghiễn Trưng cũng đi ra theo, nữ nhân đứng đầu dịu dàng phúc thân với hắn: “Nô tỳ vấn an Nhiếp chính vương!”
Hoắc Nghiễn Trưng bước xuống bậc ghế, nắm lấy tay Mục Đào Đào, thấy nữ nhân nọ vẫn tiếp tục khuỵu gối, hắn lạnh lùng hỏi: “Ngươi từ đâu đến?”
“Bẩm Nhiếp chính vương, nô tỳ đến từ Thanh Hải.” Nữ nhân nói xong rồi nhưng vẫn tiếp tục duy trì tư thế hành lễ vừa rồi. Dường như nếu Hoắc Nghiễn Trưng không nói thì nàng ấy vẫn có thể giữ nguyên ở tư thế đó.
“Tên là gì?” Hoắc Nghiễn Trưng hỏi.
“Nô tỳ tên là Thu Nguyệt.”
Nàng ấy vừa nói xong, Hoắc Nghiễn Trưng cười xuỳ một tiếng: “Ngẩng đầu lên.”
Vừa dứt lời, nàng ấy chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra vầng trán trắng như tuyết đầu mùa, đôi mắt trong veo như nước hồ mùa thu, vừa chạm mắt đã có thể khiến người ta chìm đắm vào đó.
Mục Đào Đào nhìn đôi mắt của nàng ấy, loại cảm giác cực kỳ quen thuộc này quá mạnh mẽ, Hoắc Nghiễn Trưng nhìn nàng một cái, sau đó nói với nàng ấy: “Đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-thuc-nghien-ta-nhu-sinh-menh/2750383/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.