Minh Vân Kiến vẫn chưa rời tay khỏi chiếc quạt bạc, Chúc Chiếu chỉ cần nhìn vào đôi mắt cong cong kia liền biết hắn tất đang cười nhạo cách ăn mặc không hợp tuổi của nàng.
Cũng tại nàng quá coi trọng tiệc mừng thọ của Chu đại phu hôm nay, nên mới có chút khéo quá hóa vụng. May mà trước khi ra cửa, Chúc Chiếu cũng đã soi qua gương đồng, tuy có phần chững chạc hơn nhưng không đến nỗi khó coi, bởi thế không mất công trang điểm lại, tránh làm lỡ việc, để Minh Vân Kiến đến trễ lại thành đề tài cho người khác bàn tán.
Phủ của Chu đại phu không phải là Phong Dịch Quận vương phủ.
Sau khi Chu Liên được phong làm Phong Dịch Quận vương thì đã dời khỏi Chu gia, lập phủ riêng.
Nói đến thì, phủ Phong Dịch Quận vương cũng không xa so với nhà cũ của Chúc gia, trong trí nhớ của Chúc Chiếu, kỳ thực cũng từng có vài lần gặp mặt Chu Liên.
Chúc Hiểu từng đồng hành cùng Chu Liên vài lượt, Chu Liên cũng từng đến Chúc phủ hai lần, một là mượn sách, hai là xin họa. Chúc Chiếu nhớ lần thứ hai hắn tới, nàng đang ngồi trong thư phòng của huynh trưởng, dựa trên án thư học thuộc, khi ấy Chu Liên trêu nàng, hỏi một bài thơ trong sách, nàng thuộc làu, hắn liền véo má nàng, nói với Chúc Hiểu: “Muội muội nhà huynh thật lanh lợi.”
Chúc Hiểu khi ấy vừa tìm thấy bức tranh, đưa cho Chu Liên rồi cười: “Chỉ là trông lanh lợi thôi, thật ra thì ngốc lắm, một viên kẹo là dụ đi được.”
Chu Liên nói: “Vậy để
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-thuc-thiep-ngoan-ma/2785933/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.