Nhìn động tác của hắn, ngực A Cửu giống như bị đâm một nhát đao.
Rất ngọt ngào, nhưng lại nảy sinh đau đớn.
Thậm chí, còn giống như một cây kim, muốn nhổ cũng nhổ không được
Hắn lạnh lùng, hắn tàn nhẫn, hắn xúc phạm, hắn ngạo mạn... nhưng mà, lại có đôi khi vô cùng ngây thơ, đối với nàng vô cùng thân thiết, thậm chí còn ôn nhu.
A Cửu không dám tiếp tục suy đoán, nhưng vì sao sạch sẽ như hắn, lại thỏa mãn khi uống canh thừa của nàng?
Dưới khuôn mặt kia, rốt cuộc đang che giấu cảm tính gì?
Nàng không dám si tâm vọng tưởng. Có lẽ hắn chỉ thực sự đói bụng, chỉ thực sự muốn nếm thử mà thôi...
Nàng không dám ảo tưởng như trước rằng hắn thích nàng... Càng không dám nghĩ hắn sẽ đem một phần cảm tình xa xỉ ấy phân cho nàng một chút...
Nghĩ đến đây, A Cửu cố nén đau xót xoay đầu qua một bên, con ngươi mực sắc nhìn đoàn người che giấu mạch suy nghĩ trong lòng.
"Nếu không, thì hồi cung đi."
A Cửu nhẹ nhàng mở miệng.
Hắn là cửu ngũ chí tôn, thân thể trân quý, nàng không dám bắt một người đường đường là hoàng đế như hắn lại ở trên đường chịu đói.
Huống chi, nàng cũng không muốn ở lại.
Hai người càng ở riêng một chỗ, A Cửu càng cảm thấy nguy hiểm.
Nàng không muốn rơi vào trạng thái mê man lúc trước.
"Vừa mới qua buổi trưa, thời gian còn sớm." Quân Khanh Vũ buông bát, khuôn mặt trắng nõn bởi vì ăn canh mà ửng đỏ.
Da thịt hắn mỏng mềm, làm lòng người như bị mèo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-thuong-co-gan-mot-minh-dau-bon-cung/2544849/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.