Thực ra chẳng cần quan sát kỹ, chỉ nhìn trang phục của hai mẹ con cũng thấy họ nghèo xác xơ.
“Tiền khám không cần, để dành tiền mua đồ ăn cho nữ nhi.” Mạnh Lâm Thanh nói.
Hai mẹ con không ngờ đại phu lại không lấy tiền khám, lập tức cảm kích đến muốn quỳ lạy.
“Cảm ơn đại phu, ngài thật là người tốt, ngài là Bồ Tát sống!” Nữ nhân nói, định quỳ xuống.
Mạnh Lâm Thanh vội vàng ra hiệu cho Tử Ngọc ngăn họ lại.
Nàng chỉ bắt mạch, thật không đến mức cần người ta quỳ tạ ơn, thực sự thấy không xứng đáng.
“Không cần phải thế.” Mạnh Lâm Thanh lúc này là nam nhân, nàng không tiện đích thân đi đỡ hai mẹ con.
“Đại tỷ, tỷ tìm cách mua thêm chút đồ ăn cho nữ nhi đi, Bạch đại phu nhà ta tốt bụng lắm, đã nói không thu tiền là không thu, người không thích người ta quỳ lạy đâu!” Tử Ngọc đứng bên khuyên.
Hai mẹ con này khiến nàng thấy thật đáng thương.
Hai mẹ con liên tục cảm tạ rồi rời khỏi y quán.
“Ôi...” Tử Ngọc nhìn ra cửa, đột nhiên thở dài.
Tùy Phong liếc qua phía nàng.
“Ngươi thở dài gì chứ?” Mạnh Lâm Thanh hỏi, nhìn Tử Ngọc với dáng vẻ âu sầu, thấy hơi buồn cười.
“Thiếu gia, chúng ta đến giờ vẫn chưa kiếm nổi một xu!” Tử Ngọc phàn nàn.
Đúng là, lời Tử Ngọc không sai chút nào.
Chẳng những chưa kiếm được xu nào, thậm chí còn tặng thuốc, miễn phí cho lão bá một ca phẫu thuật.
Nghe thật thảm thương.
“Chưa kiếm được thì thôi, cần gì phải buồn thế?” Mạnh Lâm Thanh hỏi.
Nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-thuong-nuong-nuong-xac-chet-vung-day-roi/2764962/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.