“Mới có chút sấm thôi mà đã sợ đến vậy, chẳng giống ta gan dạ chút nào.” Mạnh Lâm Thanh ngoài miệng cằn nhằn, nhưng khóe môi lại cong lên cười mãn nguyện.
Con nhà ai ngoan thế? Tất nhiên là con nhà nàng rồi!
Ba đứa trẻ ngủ ngoan, khuôn mặt đáng yêu khiến lòng Mạnh Lâm Thanh tan chảy.
Sau một ngày mệt mỏi, nhìn chúng ngủ say, mọi phiền muộn như tan biến.
Nhìn ngắm một lát, nàng cúi xuống hôn nhẹ lên má từng đứa một.
138 đứng bên cạnh nhìn Mạnh Lâm Thanh vừa nói một đằng vừa làm một nẻo, chỉ biết lắc đầu.
Sau khi chắc chắn ba đứa nhỏ đã ngủ say, Mạnh Lâm Thanh định ra ngoài để đi ngủ.
“Ngươi chăm sóc chúng đi, ta ra ngoài ngủ đã.” Mạnh Lâm Thanh thản nhiên để 138 chăm sóc lũ trẻ. Dù sao trước đó nàng cũng từng chăm sóc, có kinh nghiệm rồi.
138 cạn lời: “…”
Lại nữa rồi!
“Không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để bóc lột ta!” 138 tức giận nói.
Mạnh Lâm Thanh nhướn mày, đúng như những gì 138 nói, nàng không việc gì phải khách sáo với hệ thống cả.
Sáng hôm sau, Mạnh Lâm Thanh thức dậy, việc đầu tiên nàng làm là đưa ba đứa nhỏ ra khỏi không gian để tránh bị lộ.
Trương bà tử đã chuẩn bị xong bữa sáng, mọi người ăn xong rồi lại như thường lệ mở cửa y quán.
“A…”
Bên ngoài vang lên một tiếng hét chói tai.
“Các ngươi cứ mở cửa đi, chắc giờ cũng chưa có người bệnh nào, ta ra ngoài xem có chuyện gì.” Mạnh Lâm Thanh nói, để Tử Ngọc và Tùy Phong chuẩn bị sẵn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-thuong-nuong-nuong-xac-chet-vung-day-roi/2765005/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.