“Đúng đúng đúng, quảng bá cho Bình An y quán của chúng ta nào!”
Căn bản không cần Mạnh Lâm Thanh phải nói gì thêm, người tự nguyện quảng cáo chẳng phải đã có rồi sao?
Bất kể là đến Bình An y quán để khám bệnh, lấy thuốc, hay chỉ là đi ngang qua đều có thể nghe thấy tiếng loa phóng thanh đang không ngừng phát đi phát lại. Nội dung giảng giải đều là những thứ mà họ có thể lập tức thực hiện, hơn nữa còn rất hữu dụng.
Thậm chí có người không cần khám bệnh, cố ý nghe nói rồi đến đây để nghe.
Cũng có người đến để xem loa phóng thanh là cái gì, cồn xịt khuẩn là cái gì, khẩu trang là cái gì, đồ bảo hộ là cái gì.
Không chỉ có dân chúng bình thường, mà những người ở các y quán khác nghe nói, cũng đều chạy đến để mở mang tầm mắt.
Trong chốc lát, Bình An y quán càng thêm đông đúc.
Thậm chí thỉnh thoảng trên đường còn có thể nghe thấy trẻ con đọc theo.
“Rửa tay thường xuyên, thoáng khí thường xuyên, không tụ tập đông người!”
“Làm tốt công tác phòng chống, cùng nhau vượt qua thời khắc khó khăn!”
“Có việc thì tìm Bạch đại phu!”
Tử Ngọc và Tuỳ Phong đều cảm thấy rất kỳ lạ, ngay từ đầu, từ lúc Mạnh Lâm Thanh lấy ra chai cồn xịt khuẩn đó trong lòng bọn họ đã gieo xuống hạt giống nghi hoặc.
Thứ này, những thứ này, rốt cuộc thiếu gia lấy từ đâu ra vậy?
Nếu như ban đầu chỉ là cảm thấy những thứ này mới lạ, thì sau đó khi Tuỳ Phong đến kho lấy dược liệu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-thuong-nuong-nuong-xac-chet-vung-day-roi/2765169/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.