Sở Nam Phong trên mái nhà nghe được lời này, cảm thấy Bạch Tử Ngọc thật sự là người tốt, hết lòng vì chuyện bệnh dịch như vậy.
Hữu dụng hơn đám lão già ăn không ngồi rồi dưới trướng hắn nhiều!
Càng khiến hắn muốn thu Bạch Tử Ngọc về dưới trướng mình làm việc, đây mới là người làm việc thực sự, là người có thể cống hiến cho giang sơn xã tắc.
“Vậy được rồi, thiếu gia người cũng phải chú ý thân thể, đừng làm việc quá sức.” Trương bà tử dặn dò.
Bên ngoài không có việc gì để làm, Trương bà tử liền ở lại trong phòng, lúc này mấy đứa nhỏ đều đã ngủ, cũng không tiện bế qua bế lại.
Mạnh Lâm Thanh thì trực tiếp đến y quán.
Nhất Nhất không đi theo, nó bận việc riêng của mình.
Về phần giao tiếp bằng ý niệm, cho dù Mạnh Lâm Thanh và Nhất Nhất không ở cùng một phòng, cũng không ảnh hưởng đến việc hai người bọn họ liên lạc bằng ý niệm.
Hiện tại tuy số ca bệnh dịch ở kinh thành đã được kiểm soát, nhưng đây không phải là trạng thái lâu dài.
Chỉ có dựa vào vắc-xin để hình thành miễn dịch, mới có thể coi là triệt để.
Hơn nữa ở những khu vực khác bệnh dịch vẫn đang hoành hành, không ít bá tánh phải chịu đựng đau khổ, người c.h.ế.t vì bệnh dịch cũng không phải là ít.
Đã muốn quản, thì không thể chỉ quản một mẫu ba phân đất của mình.
Cho nên khi ở khu cách ly, Mạnh Lâm Thanh đã suy nghĩ kỹ càng, nàng bằng lòng giao phương thuốc trị bệnh dịch mà mình nghiên cứu ra.
Dù
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-thuong-nuong-nuong-xac-chet-vung-day-roi/2765196/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.