“Vâng, ta đi ngay đây.”
Tuỳ Phong hành động rất nhanh, hắn dựa theo lời dặn dò của Mạnh Lâm Thanh nói rõ mục đích đến, quả nhiên cũng gặp được Trần đại nhân.
Nhưng lại bị từ chối.
“Trần đại nhân vì sao lại từ chối? Xin hãy nói rõ lý do, ta cũng có thể về báo cáo lại với thiếu gia nhà ta.” Tuỳ Phong truy hỏi, hắn căn bản không ngờ tới Trần đại nhân lại từ chối.
Trần đại nhân lúc này trong lòng rất oan uổng, bất kể là ai nhận được thứ này, cũng không thể nào từ chối được!
Phong thư này đưa đến trước mặt Hoàng thượng, cho dù hắn ta chỉ là người trung gian, thì ít nhiều cũng có chút công lao.
Chỉ tiếc, người bảo hắn ta từ chối lại chính là Hoàng thượng.
Hoá ra lúc Sở Nam Phong rời đi, đã nghe được câu nói cuối cùng của Mạnh Lâm Thanh là có thể tìm Trần đại nhân hỗ trợ.
Cho nên trên đường hồi cung, hắn liền sai người đưa cho Trần đại nhân một lời nhắn. Nếu người của Bạch Tử Ngọc tìm đến, nhất định phải từ chối, để Bạch Tử Ngọc tự mình đưa thư vào cung.
“Phong thư này vô cùng quan trọng, Bạch đại phu đối kháng dịch bệnh có công, Trần mỗ sao có thể là loại người muốn chiếm đoạt công lao của người khác chứ?”
“Theo ý kiến của ta, phong thư này vẫn là do Bạch đại phu tự mình đưa vào cung thì tốt hơn, đến lúc đó Hoàng thượng xem xong biết đâu còn có thêm ban thưởng!”
Dù thế nào đi nữa, Tuỳ Phong cũng nhận được câu trả lời.
Hắn không tiếp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-thuong-nuong-nuong-xac-chet-vung-day-roi/2765198/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.