Mạnh Lâm Thanh đang nhắc nhở Sở Nam Phong, hy vọng hắn ta đứng đắn một chút!
Đừng dò hỏi chuyện riêng tư của người khác.
Sở Nam Phong sao có thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy?
"Bạch đại phu đừng đa tâm, trẫm nhìn thấy người tài giỏi liền không nhịn được mà thương tiếc, nghĩ như Bạch đại phu tài giỏi lại có tấm lòng hiệp nghĩa như vậy, nếu vẫn còn độc thân thật đáng tiếc?"
"Trẫm tự nhiên là muốn ban hôn cho ngươi."
Ban hôn gì chứ?
Nói cho cùng, lúc nhìn trộm thấy cảnh Bạch Tử Ngọc trêu đùa đám nhóc, trong lòng Sở Nam Phong ghen rồi.
Cố ý dẫn dắt câu chuyện sang chuyện hôn nhân, chẳng qua là muốn nhân cơ hội dò hỏi về mẫu thân của lũ trẻ.
Nghĩ đến báo cáo của Thanh Long, cùng với việc mấy lần ghé thăm Bình An y quán đều không thấy "Bạch phu nhân", trong lòng Sở Nam Phong có một suy đoán.
Chẳng phải là Bạch phu nhân đã qua đời rồi sao.
Tỏ ra đường đột hỏi han thật không ổn, đó không phải phong cách của Sở Nam Phong, hắn ta thích dùng chiến thuật vòng vo.
Hai người đấu pháp, Mạnh Lâm Thanh đâu phải kẻ ngốc.
Nàng có thể không nhận ra sự thăm dò của Sở Nam Phong sao?
Giờ Sở Nam Phong đã diễn rồi, Mạnh Lâm Thanh cũng có thể là "bà hoàng diễn xuất" bất cứ lúc nào.
Diễn thôi!
"Ban hôn..." Mạnh Lâm Thanh cả người bỗng chốc trở nên ảm đạm, ngay cả giọng nói cũng trầm xuống không ít.
Điều này khiến Sở Nam Phong nhìn mà tấm tắc bảo lạ, đồng thời trong lòng mơ hồ nảy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-thuong-nuong-nuong-xac-chet-vung-day-roi/2765206/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.