"Dạ......" Quan chủ quản biên soạn tên là Tôn Phi Tuyền, vốn là tiến sĩ ngũ phẩm, nhờ một tay viết văn vô cùng bay bướm mà được tiên hoàng coi trọng, được tiên hoàng giao cho trọng trách.
Ít nhất năm đó Tôn Phi Tuyền cảm thấy mình là được giao trọng trách, nhưng nhiều năm như vậy trôi qua, bọn họ bi ai phát hiện, sau khi tiên hoàng băng hà, không có ai xem bọn họ ra gì. Bọn họ từng ôm một hồi bầu khát vọng, muốn làm ra một đại sự kinh thiên động địa, nhưng sau khi Lý Việt đăng cơ, bọn họ trở thành những người không ai để ý, bất luận bọn họ biên soạn sách này là tốt hay xấu, bệ hạ cũng sẽ không cho bọn họ một ánh mắt.
Bọn họ cũng từng ra sức khổ đọc thư tịch của thánh hiền, từng mơ ước đến một tương lai tươi sáng làm quan ở Quốc Tử Giám, nhưng tưởng tượng đến đời này mình chỉ là một người đi biên soạn sách, liền cảm thấy không còn chút nhiệt huyết nào. Càng đáng sợ hơn chính là, nếu như bọn họ biên soạn xong quyển đại điển này rồi, bệ hạ nói không chừng có thể trực tiếp vẫy vẫy tay bảo bọn họ về nhà, rốt cuộc trong triều không có bao nhiêu vị trí trống đang chờ bọn họ.
Tôn Phi Tuyền đối mặt với câu hỏi của Mạnh Phất nhất thời nghẹn lời, nhưng mà đầu óc hắn xoay chuyển cũng thật nhanh, duỗi cổ nhìn về phía quyển thư tịch kia, cẩn thận mở miệng, bẩm với Mạnh Phất: "Bệ hạ, nếu muốn nói đến mấy cái đó thì rất nhiều, vi thần lo lắng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-thuong-thay-ta-trach-dau/2434091/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.