Hoàng Phủ Nguyệt không cảm thấy xấu hổ chút nào, không chớp mắt.Hắn quý làm Thái tử, tất nhiên đứng đầu hoàng tử, phía sau là Đại hoàng tử Hoàng Phủ Trạch, Tam hoàng tử Hoàng Phủ Tân, ngũ đệ Hoàng Phủ Lan.Nghiêng đầu tìm kiếm một chút, phát hiện Tứ hoàng tử Hoàng Phủ Tuyển quả nhiên rụt ở một góc, dựa vào cột trụ, khép hờ mí mắt, miễn cưỡng mạnh mẽ ngủ gật.Dường như nhận thấy được cái gì, Hoàng Phủ Tuyển khẽ mở mắt đối diện với tầm mắt như có điều suy nghĩ của Hoàng Phủ Nguyệt.Người sau môi cong lên một nụ cười lười biếng, nhắm mắt lại.Chính là Hoàng Phủ Tuyển như vậy, hắn vốn nhìn không vừa mắt.Cả ngày không có việc gì làm, làm bộ làm tịch.Nhưng làm sao có thể nghĩ đến, hiện giờ ở trong lòng hắn, trong số ít người có thể tin cậy, Tứ hoàng tử ngây ngô lại chiếm một vị trí."Khởi tấu Hoàng Thượng, thần cho rằng hiện giờ thiên hạ yên bình, quanh năm vận chuyển lương thảo cho biên quan, quốc khố sợ rằng sẽ càng ngày càng trống rỗng, không bằng trước tiên rút một bộ phận tướng sĩ nghỉ ngơi dưỡng sức." Hộ bộ thượng thư tức Tô Thế Cảnh tiến lên chính ngôn nói.Càn Thanh Đế trầm ngâm một lát, nói: "Lý tướng quân, ngươi nhìn thế nào?"Lý Bình đứng trên bục phúc lễ, nói: "Thần cho rằng, dân là chính, chiến là phụ."Binh bộ thượng thư Phương Hằng ở bên cười lạnh: "Sợ không phải Lý tướng quân an bình quen rồi nên không muốn ra khỏi hoàng thành này, làm sao biết được tình hình gần đây ở biên quan."Lý Bình sắc mặt hơi trầm xuống: "Thần vì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/hoang-thuong-trung-sinh-ngai-bi-huu/4076/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.